"Vị xuân sớm"... Tất niên xưa

Jolie

Member
Lương đây rồi, tiền đã về, mừng quá. Tít, tít, rè rè, điện thoại xổ tin nhắn tùm lum. Tài khoản xxx đã thay đổi. Ô hô, vậy là thưởng thế này sao…​
spacer.gif
Khi gió mùa bất ngờ trở lạnh hơn thường lệ, khi mưa vui vui ngỡ như vô hại đáp trên má tê tê, khi những tán bàng khẳng khiu, trơ trụi, nứt nẻ bỗng ló nhành lộc xanh…
Khi tầm xuân rộn rã khắp phố phường, khi quất chín đỏ bên vòm lộc xanh không che nổi từng nụ hoa trắng chi chít thoảng hương, khi đào ngọc, đào phai đua nhau khoe bộ cánh…
Khi vườn hoa bên nhà bỗng rực rỡ sắc màu, thược dược, violét, rơn cứ rào rào trổ mã…
Khi những cánh én bắt đầu xuất hiện trên bầu trời, mải miết, mải miết, bay, bay mãi…
Khi không khí hối hả, khi vạn vật chạy đua với thời gian, khi người ta mong ngóng phút sum họp, gần gũi…
Khi những lo toan trên khuôn mặt người lớn bị che lấp bởi vẻ rạng ngời, háo hức của trẻ thơ…
Khi những vần thơ được chắp cánh, như khẳng định một sự biến đổi hiện hữu “vạn vật đổi thay sau một sớm bình minh, như chuyện cổ tích xa xưa bà hay kể, vẫn thần mặt trời, vẫn nàng tiên bé nhỏ, âm thầm dệt nên chiếc áo đẹp mùa xuân…”
Đó là tết đang về và một mùa xuân sang…
Năm cũ qua đi, năm mới lại đến, đồng nghĩa chúng ta thêm một tuổi. Mừng cho trẻ con lớn lên một tẹo song thảng nỗi lo tóc cha cứ bạc thêm, trán mẹ bỗng hằn nhăn chút nữa. Còn ta giờ “cứng cáp” hơn xưa.
Những ngày cuối năm giờ đây bận rộn với hàng tá công việc dồn toa. Nào báo cáo, nào sổ sách, nào họp ban, nào mua sắm, nào chuẩn bị…Ôi, choáng!
Lương đây rồi, tiền đã về, mừng quá. Tít, tít, rè rè, điện thoại xổ tin nhắn tùm lum. Tài khoản xxx đã thay đổi, tính đến yy:zz số tiền trong tài khoản là …, giao dịch mới nhất gửi vào…Ô hô, vậy là thưởng thế này sao…

View attachment 8099


Tất niên thôi, sếp đã duyệt rồi……….
Đấy là những âm thanh vô cùng quen thuộc đã vài năm trở lại đây với ta. Nó hỗn tạp, xô bồ mỗi dịp cuối năm và chẳng có gì khác biệt đủ khiến ta lưu luyến. Nó quá đời thường và tẻ nhạt, như một vòng quay không có điểm dừng, lặp đi lặp lại. Càng tham gia, càng khắc khoải! Càng tìm kiếm, càng mông lung! Càng hồi tưởng, càng nhớ nhung! Càng…càng…
Thèm được trở lại mà sao xa vời thế, trong hồn vẳng đâu đây lời bài hát quen thuộc “Thời gian trôi qua mau chỉ còn lại những kỷ niệm. Kỷ niệm thân yêu ơi sẽ còn nhớ mãi tiếng thầy cô. Bạn bè mến thương ơi sẽ còn nhớ những lúc giận hờn. Để rồi mai chia xa, lòng chợt dâng niềm thiết tha, nhớ bạn bè, nhớ mái trường xưa”.
Thời sinh viên của bạn, của tôi, của chúng ta, những người may mắn được ngồi trên giảng đường đại học. Để mỗi lúc nhung nhớ ùa về, ta chợt giật mình đánh thót, ngậm ngùi… đã chia xa…
Hôm nay, trong bữa tiệc tất niên cuối năm này, trong cái tiết trời se lạnh, trong hương vị lẩu quen thuộc, trong men rượu cay cay, trong những tiếng hò zô hỗn loạn, ký ức ngày xưa lại rạo rực xâm chiếm hồn ta. Có một bữa tất niên của thời sinh viên đáng nhớ. Có một bài thơ mà “Tiêu đề dành cho em” đã được ta viết vội dù nó chẳng kịp đến trong cái lúc ta nhiều cảm xúc nhất.
Cái thời sinh viên và căn bệnh “viêm màng túi” đã trở thành mãn tính. Cứ đeo đuổi quanh năm cho đến cả những ngày gần tết. Thương cho thằng bạn sinh nhật đúng vào những ngày đó song cái tất niên năm ấy kiêm luôn sinh nhật lại lạ lùng đâu dễ phôi phai.
Một vò rượu cần được đem về từ Hòa Bình ủ trước một tháng. Khi mở ra, hương đưa ngây ngất, những chiếc cần cong queo, vênh váo nhưng đầy hào khí. Chiếc nồi nhôm méo mó chuyên dùng luộc rau của ông bạn đầu bếp vụng về chình ình giữa mâm. Cơ man các loại nguyên liệu và gia vị cần thiết cho bữa lẩu. Giàu sang vật chất chưa đủ, năm đó sung túc cả con người. Cho ta gọi em hai “nàng xuân” đến sớm, hai cô láng giềng đồng hương thân thuộc bất ngờ đem đến cả không khí mùa xuân.
“Hôm qua anh muốn làm thơ
Nhưng vì “say” lẩu đành chờ hôm nay
Lẩu ngon ai nấu mà “say”
Hồn văn đóng cửa thơ này chẳng ra
Lẩu em nấu đảm quá ta
Anh về tới nhà bụng vẫn đòi ăn
Giá mà…bụng có nhiều…ngăn
Chắc anh giữ được một phần vị ngon”
Ngụm rượu cần cứ man mát, ngòn ngọt qua cổ họng, càng uống càng mê. Những chiếc cần cứ vít xuống lại bung lên trong cả bữa tiệc, tiếng cưởi nói rôm rả, mấy cái mặt ngày thường méo mó, giờ ưng ửng ngồ ngộ. Có chút men là lạ, hơi chếnh nhưng chẳng say. Ta chợt nhận ra mình muốn làm thi sĩ, ô kìa, sao hôm nay khó khăn thế? Tại rượu ư? Không, say! Mà chẳng phải say rượu, “say” lẩu em làm, “say” tài nấu đảm, thưởng thức rồi còn sợ mất vị ngon.
Nhưng…
“Hương vị ngon vẫn còn trong đó
Một buổi trưa hanh đỏ má hồng
Cuối năm mây nhẹ, trời trong
Trông em làm bếp mà lòng anh vui
Dù sinh nhật có lùi dĩ vãng
Tháng mười hai lãng đãng gió mùa
Thì anh vẫn nhớ me chua
Nhớ hương cần tái, cải mùa đang xanh
Với bàn tay đảm đưa nhanh
Có em làm bếp đã thành tiệc ngon!”
Cái không khí chộn rộn của những ngày cuối năm, không gian, thời gian như hòa nhịp với con người. Trong khi mây nhẹ, trời trong, gió mùa khô hanh và hơi ấm từ chiếc bếp lan tỏa làm má em ửng đỏ trong lúc chuẩn bị. Ta gặp mà chợt thấy ấm lòng. Niềm vui cứ tỏa lan, cứ rộn rạo với cái cảnh vốn quen thuộc mà sao hôm nay ý nghĩa đến vậy. Những sinh nhật thế này rồi cũng lùi dĩ vãng song quên sao được gió mùa lãng đãng, me chua, cần tái, cải xanh cứ tô điểm mâm tiệc tất niên và hóa thân kỳ diệu dưới bàn tay gái đảm.
“Anh làm thơ khi tiệc đã xong rồi
Muộn một chút nhưng còn hơn em nhỉ
Em biết không thằng bạn anh thủ thỉ
Mong sinh nhật sau sẽ tiếp tục thế này
Anh đã nhận ra ở đó một điều hay
Cuộc vui hôm qua có công em nhiều nhất
Một chút dịu dàng nơi tấm lòng chân thật
Em mang mùa xuân đến sớm cả mấy ngày”
Một chút dịu dàng của con gái bắc, một chút hồng trên đôi má non, một sự chân thật, nhẹ nhàng em thổi hồn vào bữa tiệc để ta ngất ngư tưởng tượng mùa xuân đến trước cả mấy ngày. Cái thằng bạn ta mới thật đáo để, rủ rỉ tai ta mong lại có một sinh nhật sau như thế. Chẳng biết nó say rượu hay “say” lẩu như ta mà ngờ nghệch đến vậy. Sinh nhật sau đâu còn là sinh viên? Mỉm cười, nó lại khích ta làm thơ và thật buồn bài thơ ta chỉ viết nổi khi ngày hôm ấy đã đi qua. Muộn một chút song vẫn còn hơn, em nhỉ. Em có biết:
“Sa tế vẫn còn cay
Lưỡi anh còn cảm nhận
Cuộc vui thì vô tận
Nhưng nhớ được chẳng nhiều
Nếu có một buổi chiều
Cho anh ngồi nhớ lại
Anh sẽ còn nhớ mãi
Cuộc vui ngày hôm qua
Đời sinh viên xa nhà
Chắt chiu từng nỗi nhớ
Nồng nàn như hơi thở
Mùa xuân đang đến gần”
Cuộc đời mỗi con người là những khoảng thăng trầm, là muôn vàn cảm xúc. Đắng cay có, ngọt bùi có, chia xa có, hội tụ có…Những kỷ niệm cứ chất chồng từ năm này sang năm khác nhưng mỗi thời lại chẳng thể giống nhau. Có những ký ức mỗi khi trở về đủ khiến ta lưu luyến, xốn xang và không biết diễn tả sao cho đầy đủ.

Chỉ một bữa tiệc tất niên cuối năm, chỉ đơn giản mấy con người dung dị, vậy mà cứ đeo đuổi theo ta hoài. Cuộc vui nào cũng có lúc tàn, cuộc vui vốn rất nhiều, nhiều lắm nhưng mấy khi chúng ta tự hỏi mình nhớ được bao nhiêu. Riêng ta, nếu có một buổi chiều cuối năm ngồi nhớ lại, ta vẫn dành nỗi nhớ ấy cho cuộc vui ngày hôm qua, giữa cái thời sinh viên đầy mộng mơ, hoài bão và cô đơn. Cuộc sống xa nhà, thiếu thốn, buồn chợt đến, vui chợt đi khiến cho nỗi nhớ phải chắt chiu, dè xẻn song luôn nồng nàn, nồng nàn như hơi thở của mùa xuân, một mùa xuân đang đến rất gần… Dương Như Ý
 

Attachments

  • 1..jpg
    1..jpg
    70.2 KB · Views: 0
Back
Top