Ra ngõ gặp… cám dỗ

Jolie

Member
Nhiều quý bà đặt câu hỏi: Sau khi nhậu, chồng mình "thư giãn" kiểu gì ngoài đường? Nghe đồn nhiều trò "kinh" lắm?
712massage.jpg


Vì là thắc mắc không dám hỏi, các bà cứ đoán mò đủ thứ chuyện còn “kinh” hơn cả thực tế.

“Ở các thành phố lớn, muốn là được “thư giãn” ngay, miễn có tiền” - phát biểu của Hùng (nhân viên một công ty xuất nhập khẩu) được cả bàn nhậu đồng tình. Rõ ràng, để tìm chỗ tiêu khiển liên quan đến em út không khó chút nào.

Hùng kể: “Trên các cung đường lớn ở thành phố, rất dễ tìm quán bia ôm. Cứ gặp những quán có bảng “nhà hàng máy lạnh”, nhưng nhìn vào không thấy khách đâu cả, chỉ có vài người lo giữ xe, là đoán được ngay đó là “nhà hàng vui vẻ”. Nếu kinh doanh ăn uống bình thường, khách lèo tèo vậy chỉ có lỗ sặc gạch, không đủ tiền trả mặt bằng”.

“Mô hình” thông thường của các quán bia ôm là một căn nhà hộp vài ba lầu, trên lầu chia thành nhiều phòng. Khách vào, các cô đào sẽ đon đả chào đón, cho thực khách chọn “bà xã”. Sau khi “có đôi”, karaoke được bật, những bịch đậu phộng, snack tự động được các nàng đập ra, khăn lạnh cũng được khui để các “bà xã” lau cho “ông xã”. Bia (hoặc rượu) được rót cật lực. Các nàng tìm mọi cách “dụ” khách khui càng nhiều bia, rượu càng tốt và các nàng cũng cố gắng uống thật nhiều, để nhà hàng “thịt” được nhiều.

Trong khi đó, thực khách lại hướng đến mục đích chính: ôm ấp “bà xã”. Đến đây, chỉ có một điều duy nhất mà thực khách khó hài lòng là khi nhìn vào “sớ” tính tiền. Họ sẽ không hiểu tại sao mình có thể uống được nhiều bia rượu đến thế (không loại trừ khả năng tiếp viên lén đổ hoặc… đưa vỏ chai vào phòng). Giá cả rất đắt, nhưng hầu như ai cũng chép miệng cho qua: vui mà!

Ngoài bia ôm, đàn ông “hảo” món gọi là “gội đầu thư giãn”.

Một lần, tôi bước vào tiệm có ghi dòng chữ “hớt tóc, gội đầu” ở đường Bạch Đằng (Q.Gò Vấp, TP.HCM) và bảo “cho anh hớt tóc”. Mấy cô gái cười rú lên. Một cô bảo: “Anh ơi, dọc con đường này, hơn 10 tiệm hớt tóc gội đầu nhưng hổng có tiệm nào hớt tóc đâu”. Tôi ngơ ngác: “Không hớt tóc thì làm gì?”. Mấy cô gái ăn mặc hở hang lại cười ngất, cứ như họ đang đứng trước một “vật thể lạ”.

Hỏi một người bạn ăn chơi sành sỏi, hắn tiết lộ: “Ở đường này có hơn chục tiệm hớt tóc, gội đầu, nhưng chừng vài tiệm là hớt tóc thiệt, những tiệm còn lại là chủ yếu giúp quý ông “vui vẻ”. Quy trình thế này: các ông vào, mua vé chừng 100.000đ/người, lên chiếc ghế dài nằm. Sẽ có cô tiếp viên vào dùng tay để “thư giãn” cho các anh. Nhanh, gọn, lại rẻ, nên mô hình “thư giãn” kiểu này được quý ông ưa chuộng”.
Mát-xa cũng là mô hình nở rộ. Nói tuột gióng tre ra, rất hiếm các điểm mát-xa mà không… mát gần! Nhậu xong, các ông vào xông hơi, lên phòng để các cô đấm bóp. Là người đàn ông khỏe mạnh, có một cô gái măng tơ ra đụng đụng vào người, có ai nén được lòng? “Nhu cầu thiết thực” ấy rất dễ được các cô đáp ứng. Bởi vậy, tiếng là đi mát-xa cho khỏe nhưng… càng đi càng mệt và không còn “của để dành” cho vợ yêu ở nhà nữa.
Nhẹ đô hơn là những món “nhổ râu bằng răng”, “đứng bên này lấy ráy tai bên kia”, hoặc đơn giản chỉ là mời mấy cô gái quen đến ngồi uống bia cùng bàn cho… có hứng! “Loại hình” này chủ yếu giúp các ông thư giãn qua lỗ tai là chính. Hai bên dễ dãi đưa đẩy lời qua tiếng lại, ghẹo tình nhau. Ông nào táy máy thì cũng có thể “bốc hốt” chút đỉnh. Vui vẻ nhè nhẹ kiểu đó, cũng chẳng phương hại gì lắm, nhưng phu nhân ở nhà mà biết được thì cũng khó chạy tội.
Cái lý của quý ông
Đàn ông dễ xem nhẹ những kiểu “thư giãn” vừa kể trên, xem nó đơn thuần chỉ là chuyện giải trí. Nói như anh Bảy Đức (chủ một cửa hàng kinh doanh ô tô tại Q.3, TP.HCM) thì: “Ba cái đồ giải trí đó, có rồi quên, chẳng ảnh hưởng gì đến tình cảm vợ chồng. Vui chơi cẩn thận một tí, khỏi dính bệnh là được”. Tôi thử phản ứng: “Nhưng còn gì là giá trị đạo đức?”. Anh chống chế: “Thực ra, cái gì mình nghĩ có tội thì là có tội, nghĩ không có tội là không thôi. Vả lại, thường thì đi giải trí kiểu đó trong lúc say, mà say thì khó kiểm soát bản thân lắm”.

Đăng Hoành, một trong những người đàn ông hiếm hoi dám công khai việc đi “mát gần” nói cứng: “Đó là một nhu cầu có thật, chẳng qua là người ta không dám thừa nhận mà thôi. Tại sao ở các nước phương Tây có khu đèn đỏ, hoạt động một cách hợp pháp? Tại sao ở Thái Lan có những khu giải trí dành riêng cho quý ông một cách công khai? Một khi nhu cầu có thật, dù có cấm đoán kiểu nào, người ta cũng tìm đến cho kỳ được”. Đăng Hoành nhấn mạnh: “Nếu không quá nâng quan điểm thì đàn ông “thư giãn” một chút như thế, cũng không có gì là quá”.

Nghe thế, Đại, một người khá “hiền lành” trong hội nhậu phản ứng: “Đành rằng ai cũng có nhu cầu… hư hỏng, nhưng quan trọng là khả năng kiềm chế. Biết điều đó là xấu, sao cứ để nó “lậm” vào người? Nếu đi tìm những nguồn vui khác, tránh nghĩ đến nó, sẽ không bị nó điều khiển”. “Nói như ông Đại thì người ta thành thánh hết!” - Kiệt, chủ một tiệm rửa xe ở Q.3, TP.HCM lên tiếng. Kiệt chia sẻ thêm: “Mấy cái kiểu thư giãn đó quá hấp dẫn, phàm là đàn ông, ai cũng mê. Các ông chồng “xài đồ cổ” hoài, khó mà không đi tìm cái mới. Có chơi cả chục môn thể thao, cũng không dập nổi ham muốn đó”.

Nhưng chuyện không đơn giản như các ông nói. Đạt Tú, một người mới bị vợ phát hiện “trút nỗi buồn” ngoài đường đã hứng một trận cuồng phong không đỡ kịp. Số là Tú về khuya, chủ quan, đánh thẳng một giấc. Vợ thấy chồng về khuya, sinh nghi nên kiểm tra điện thoại, phát hiện mẩu nhắn tin qua lại của anh Tú với một đồng nghiệp. Ác ở chỗ, anh bạn kia lại bảo: “Tối nay đến chỗ X. mát-xa, có con H. mới về, ngon lắm, có đồ chơi đẹp cũng nhường anh luôn…”.

Thắm (vợ của Tú) dựng ngược chồng dậy, nói thẳng vào mặt là không thể hiểu nổi tại sao một người đàn ông đàng hoàng, có học thức, đang là người chồng, người cha mẫu mực lại trở nên đổ đốn như thế. Tú cãi: “Chỉ là một lần mát-xa thôi, có gì mà cô làm như trời sập đến nơi?”. “Mát-xa thôi nhưng nó làm cho em không còn tin anh nữa, một việc đáng ghê tởm như vậy mà anh cũng làm được, thì làm sao tôi có thể tiếp tục sống với anh?”. Chị Thắm ôm con bỏ về ngoại. Anh Tú vò đầu bứt tai, không biết nói thế nào để thuyết phục vợ trở về. Anh chỉ ước, phải chi phụ nữ cũng nghĩ thoáng được như đàn ông!
Như vậy, vấn đề ở đây là từ quan niệm của quý ông đến quan niệm của quý bà vẫn còn một khoảng cách quá xa về vấn đề “thư giãn nhạy cảm” của đàn ông. Các ông cho là chuyện “nhỏ như con thỏ”, nhưng chị em lại bảo, nó khổng lồ như con voi, làm sao chấp nhận được? Đã không chấp nhận được thì làm sao bỏ qua cho nổi? Thực tế, cũng có nhiều quý bà loáng thoáng biết chồng mình “thư giãn nhạy cảm”, nhưng ngầm chấp nhận như một sự thiệt thòi của phụ nữ, mặc nhiên rằng đàn ông thì phải “xấu”.
Với những người đàn ông mới “ra đời”, thể nào cũng được bạn bè, đồng nghiệp rủ rê đi nếm mùi “thư giãn”. Những tay sành sõi thường kích lính mới rằng: “Đi để trở thành người đàn ông đích thực!”; “Đàn ông phải biết hư hỏng một chút chứ!”; “Không theo kịp anh em là bị lạc đàn ráng chịu đó nghen!”; “Đừng ngại, mấy cái chuyện thư giãn kiểu đó, ai mà không thử”… Thường, phàm là đàn ông, không ít thì nhiều, ai cũng có sẵn tính thích phiêu lưu, muốn trải nghiệm cái mới, cộng theo đặc tính về giống (giống đực luôn đi tìm thật nhiều giống cái theo bản năng duy trì nòi giống), nên rất khó để một người chồng “giữ mình” được.
Đàn ông luôn có rất nhiều lý lẽ để bảo vệ cho kiểu “thư giãn đặc biệt” của mình, nhưng ở góc độ người vợ, biết chồng như thế, ai mà chịu nổi?
Theo Trần Văn
PNO
 
Back
Top