Quay về kí ức học trò

Jolie

Member
Mỗi năm một dịp 20-11, dù ngắn thôi nhưng cho em cơ hội được sống lại với kí ức học trò, nơi khắc sâu những hình ảnh của cô và bao kỉ niệm thân quen... còn mãi với thời gian...​
spacer.gif
Phải đến sáu năm rồi em không gặp cô rồi, cô nhỉ? Mấy hôm nay, em nghe đi nghe lại một bài hát rất dịu dàng “Thị trấn” , nó khiến em nhớ lại khoảng thời gian ở vùng đất nhỏ ấy quá. Nhớ đến nao lòng cô ạ, thi thoảng ngẩn người ra vì những cảm xúc nhớ nhung. Thị trấn của cô, của em có gì nhỉ? Ngọn đồi Pony ngập lá sau mái tường vàng úa ,những chiếc lá tai tượng to và dầy ,êm êm giữa những buổi chiều; em vẫn rất thích nằm dài trên ấy đọc truyện rồi lăn ra ngủ ngoan ! Những con dốc cao cao phẳng lì rất chông chênh thi thoảng xuất hiện trên đường đi, hồi ấy em luôn ngạc nhiên về chúng , tại sao chỉ một con đường ngắn xíu xiu mà có đến hai, ba cái dốc cao ơi là cao leo mệt ơi là mệt. Rồi tại sao thị trấn nhỏ thế mà em chẳng bao giờ đi được hết?


kepeslap_1540.jpg

Thị trấn nhỏ bé trong nỗi nhớ nhung của em mỗi buổi chiều

Em nhớ hồi lớp sáu, lần đầu thinh thích một bạn cùng lớp. Bạn ấy khá cao ,có một cái tên rất đẹp, đến bây giờ em vẫn thích cái tên ấy. Lớp 6 em ít nói, bạn ấy thì ngược lại nói rất nhiều ,huyên thuyên không dứt và rất giỏi toán . Còn em chỉ thích học văn của cô, suốt ngày ôm chồng sách giảng văn ngồi đọc.Thế nhưng em lại rất hay lăn ra ngủ vào tiết thứ hai của cô, cô nhỉ. Và lần nào bạn ấy cũng cố ngồi thẳng lưng để che cho em mỗi khi cô đi xuống bàn dưới cùng gần góc lớp ấy. Cô đương nhiên là biết thừa em ngủ nhưng chưa bao giờ phạt em cả .Tự nhiên em thấy nhớ cái lưng dài lênh khênh của bạn ấy khi lai em đi học! Chẳng hiểu sao hồi ấy em thích đi bộ dù nhà rất xa, có lẽ là để bất chợt bắt gặp bạn ấy đi học và để thi thoảng đi bộ về cùng với cô!

Thị trấn êm đềm kia là nơi em quay về
Nhà thưa phố vắng,bao mùa đi qua không khép
Vẫn có bè bạn, vẫn có hò hẹn , một thời nhỏ bé…

Dáng cô bé nhỏ dịu dàng và đi rất chậm, con gái Hà Nội gốc dù đi đâu vẫn giữ được nét gì đó thanh tao vô cùng. Ngày ấy,e m ngạc nhiên không hiểu sao cô lại theo thầy về thị trấn ấy để dạy học. Tình yêu vốn là một thứ gì đó rất khó hiểu cô nhỉ?

Em vẫn nhớ những bài giảng văn của cô ở trên lớp hay khi học đội tuyển ở nhà cô, những cuốn sách của cô, những câu chuyện không đầu không cuối và nhất là nụ cười dịu dàng của cô. Cô ạ, cho đến bây giờ em vẫn tin rằng cô là cô gái Hà Thành đẹp nhất với dáng đi khoan thai mềm mại và giọng nói tưởng chừng như không bao giờ có thể nổi giận với bất kì ai

Chẳng thơm cũng thể hoa nhài
Dẫu không thanh lịch cũng người Trường An

Năm em 13 tuổi lần đầu uống cà phê với cô trong căn phòng sách thơm mùi gỗ và hoa bách hợp. Nhìn cô lúi húi bên phích nước pha cà phê , bên trên là bức tranh “ Thiếu nữ bên hoa huệ” của Tô Ngọc Vân, em chợt thấy như lạc vào một không gian khác hẳn với xung quanh. Cô thường bảo con gái không nên nhạy cảm và thông minh quá, vì sẽ đa đoan lắm ; cũng không nên trải mình ra trang sách nhiều quá đôi khi sẽ ngạt thở. Ngày ấy em đã hỏi cô “ Thế sao cô lại thành cô giáo dạy văn?” và cô chỉ cười ,nụ cười mềm và dài như mây trắng xung quanh những ngọn đồi, bao quanh thị trấn nhỏ bé!
gocphong.jpg

Góc phòng của cô luôn ấm cúng và có hoa với sách.

Cô bây giờ chắc vẫn khoan thai ngày hai buổi tới trường, gieo những vần thơ vào tim những cô bé, cậu bé chập chững bước vào cấp hai ; rồi chăm sóc ngôi nhà ấm cúng ở chân đồi với những chậu hoa bé xíu xiu treo dọc những bờ tường mỏng mảnh nhưng chắc chắn; và tối tối trong căn phòng sách thơm thơm ấy cô và thầy đắm mình trong những chiều sâu ngọt ngào, những hàng cây dưới hàng cây tăm tối, những cánh đồng mùa xuân, những cây phong non đỏ ối…

Em đi núi đứng nhìn theo, em đi phố khép màn chiều
Nhà vắng tiếng nói tiếng hát bâng khuâng chờ em
Ôi phố xá của em, mùi cà phê thơm thật mềm.

Cô ạ, em luôn nghĩ một ngày nào đấy sẽ quay về thị trấn, trong căn nhà nhỏ của em giờ vẫn đóng kín cửa. Có thể khi ấy nó đã phủ rong rêu kín mít và lạnh lẽo vô cùng, nhưng sẽ luôn là nơi yên ả nhất cô nhỉ! Thị trấn trong lòng tay giờ đã vắng vẻ hơn trước bao nhiêu, người ta cứ rời nó mà đi thôi, có mấy người sẽ về lại đấy?

Liệu em có gặp lại cô?
Cô vẫn ở đấy thôi, nhưng em đã khác xưa, chẳng còn là mèo ngoan của cô nữa !
Em muốn chúc cô rất nhiều điều nhưng lại không biết nói gì, mai là 20/11, cô sẽ lại cười rất hiền ngồi ở phòng khách pha trà , pha cà phê cho thầy tiếp khách, ngày mai cô sẽ cắm một bình hoa rất đẹp, rất thơm ở góc bàn và mở một đĩa nhạc không lời nhẹ nhàng.
Có thể là một bản Serenade không mùa...
Hoặc những bài hát Phú Quang phổ thơ Dương Tường...
Vì cô chỉ thích những bài thơ của Dương Tường, cô bảo nó vừa mong manh vừa yếu đuối mà lại rất Hà Nội.
Em rất nhớ cô... và lại thèm được trở về, là học trò nghe giảng với ghế và bàn, với bục giảng và nét phấn thân quen...
Có những thứ còn mãi với thời gian vì mình biết cất cẩn thận và gìn giữ cho mãi về sau, đúng không ạ!
Lâm An
 
Back
Top