NSND Thế Anh: Nên bỏ Cánh diều vàng đi!

G

Guest

Guest
"Cái nguy hại của điện ảnh chúng ta hiện nay là xuống quá chỗ lùi rồi. Nhiều khán giả, có cho họ vé mời, chưa chắc đã đến rạp xem phim Việt Nam" - Diễn viên, NSND Thế Anh bày tỏ một niềm bi quan về nền điện ảnh Việt.
Là gương mặt diễn viên kỳ cựu của nền điện ảnh Việt từng được biết đến với nhiều vai để đời cả trên sân khấu kịch và phim ảnh như Trung úy Phương trong “Nổi gió” và Ba Duy trong “Mối tình đầu” hay vai Vua trong “Đêm hội Long Trì"… NSND Thế Anh vẫn luôn theo dõi những bước phát triển của điện ảnh nước nhà. Tuy nhiên, trước sự khởi sắc của điện ảnh, diễn viên gạo cội này vẫn có cái nhìn phản biện khá thấu đáo.

2010413103646-e.jpg

NSND Thế Anh

- Khi Điện ảnh Việt chuẩn bị bước ra khỏi bao cấp để bước vào thị trường giải trí, khi nhiều hãng phim tư nhân mạnh tay đầu tư và thu lợi nhuận cao từ những bộ phim giải trí, đó có phải là điều đáng mừng hay là đáng lo cho nền điện ảnh hiện nay?

Khi tư nhân nhảy vào, họ nghĩ tới lợi nhuận nên chỉ quay quanh các vấn đề lăng nhăng của giới chân dài, yêu đường… không nói lên được vấn đề của xã hội. Trong khi đó, Nhà nước còn bao nhiêu điều phức tạp mà không ai quan tâm.

Có rất nhiều vấn đề bức xúc như bom đạn, lịch sử chiến tranh, chuyện đánh nhau trong học đường, mua thuốc giả, hàng lậu, vẽ sai bản đồ biên giới… nhưng chúng ta lại không làm được. Chiến tranh, bom mình của Việt Nam còn nhiều tới thế mà chúng ta cũng không có được tác phẩm như “The Hurt Locker”. Lỗi này là lỗi biên kịch. Tức là Nhà nước phải đầu tư. “Đừng đốt” nếu không được đầu tư thì làm gì có câu chuyện về Đặng Thùy Trâm.

Hai cuộc chiến tranh vĩ đại của Việt Nam là chiến thắng Điện Biên Phủ và Giải phóng miền Nam cũng không có được một tác phẩm nào hay. Những phim như Hoa ban đỏ, Việt cộng Sài Gòn chưa đủ tầm cỡ. Trong khi đó, chúng ta lại để Tây làm phim về Điện Biên Phủ. Thậm chí vị đạo diễn đó còn tâm sự rằng, trước khi chết, ông ấy phải nói cho người Pháp biết chiến tranh tại Việt Nam là một sai lầm.


2010413103646-d.jpg

NSND Thế Anh và NSND Lan Hương trong "Em bé Hà Nội"

Sự yếu kém này là cả hệ thống nên Nhà nước phải có trách nhiệm đầu tư. Điện ảnh hiện nay vẫn còn non nớt, chưa thể bỏ bao cấp thì làm sao tự sống được. Giống như nghệ thuật bác học như dàn nhạc giao hưởng, múa ba lê, tối nào cũng bắt diễn làm sao hay.

- Chẳng lẽ giới điện ảnh lại thờ ơ với những vấn đề nhức nhối của xã hội hay những vấn đề này không phải là cứu cánh cho nghệ sỹ được thỏa sức sáng tạo?

Sở dĩ nhiều người chưa dám sờ vào vấn đề này vì Nhà nước không treo giải thưởng và chưa có sự đầu tư. Nhiều người đang muốn cống hiến nhưng kịch bản ba lăng nhăng thì làm sao mà làm được. Trong khi đó, chúng ta phải chấp nhận, tư nhân bỏ tiền phải nghĩ lợi nhuận, nghĩ hợp thời trang…

Điện ảnh Mỹ, đừng tưởng họ chỉ giải trí, họ cũng rất sâu sắc. “Avatar” đâu đơn thuần giải trí mà đó còn là tiếng nói bảo vệ môi trường, chống chiến tranh xâm lược.


2010413103645-c.jpg


- Ông nghĩ thế nào về các giải thưởng cho điện ảnh của Việt Nam hiện nay?

Công chúng ngày càng ít quan tâm tới giải thưởng. Các bộ phim được trao giải cũng chưa thật sự xứng đáng. Sau mỗi giải thưởng, không biết bao nhiêu bài báo lên tiếng. Ngay cả Cánh Diều Vàng vừa rồi, trao giải nam nữ chính cho Minh Hương và Trịnh Hội thật buồn cười. Họ không những là gương mặt mới, không chuyên nghiệp mà diễn xuất của họ trong hai bộ phim cũng chưa thật sự xứng đáng với Cánh Diều Vàng.

“Đừng đốt” đoạt quá nhiều giải thưởng phần nào cho thấy, giải thưởng hơi nghiêng về chính trị. Lê Hoàng còn nói “Cánh Diều Vàng bay lên tôm tép cũng bay theo” mà.


2010413103645-b.jpg

"Đêm hội Long Trì"

Tôi nghĩ, chúng ta nên bỏ giải Cánh Diều Vàng hàng năm đi. Cây trồng muốn ra trái ngon phải có thời gian. Khi sản xuất phim thì ít mà năm nào cũng đòi có quả ngon rất là khó. Nhiều phim được giải, tôi chưa từng xem. Có phải chúng ta đang đẻ non không. Vì non, nên không đủ tầm cỡ.

Cái nguy hại của điện ảnh chúng ta hiện nay là xuống quá chỗ lùi rồi. Nhiều khán giả, có cho họ vé mời, chưa chắc đã đến rạp xem phim Việt Nam ấy chứ.

- Vậy vấn đề do con người chúng ta chưa đủ giỏi hay vì chúng ta đang thụt lùi so với thế giới về công nghệ làm phim?

Chúng ta phải tiếp thu kỹ thuật sáng tạo của thế giới hiện đại. Điện ảnh không thể kèm cặp. Nghề điện ảnh phải học vấn cao, không phải nghề kèm nghề, nghề truyền nghề. Chúng ta có nhiều người giỏi, nhưng trình độ chưa cao. Phông của giới làm điện ảnh trẻ hơi non. Đạo diễn phải có trình độ, sâu sắc, có cái nhìn bao quát những vấn đề lớn của xã hội.

Nghề diễn khó nhất là sáng tạo, mà nhất là làm mới mình. Nhiều đạo diễn trẻ rất say nghề nhưng sức chạy đường dài kém. Một số đạo diễn trẻ phải đi học, tu nghiệp ở bên nước ngoài nhiều năm, làm phim sẽ rất sâu sắc.


2010413103644-a.jpg

NSND Thế Anh vào vai vua Mèo trong "Lưu lạc, trở về Sam sao"

Nhưng thực tế, nói như cụ Đào Duy Anh thì “Người Việt Nam không có óc sáng tạo, chỉ có óc bắt chước”. Đấy, cứ nhìn chương trình Thúy Nga Paris mà xem, một năm họ có 2, 3 chương trình mà không cái nào giống cái nào. Trong khi Duyên dáng Việt Nam vừa rồi chẳng có gì mới, cứ na ná các chương trình khác.

- Với những cố gắng của các nhà làm phim thời gian qua, ông vẫn nghĩ, điện ảnh Việt Nam chưa thoát khỏi tình trạng báo động?

Việt Nam có cái nguy hại là không ai phục ai. Đã đến lúc ngành điện ảnh Việt Nam kêu cứu và Nhà nước phải đầu tư.

Các nhà làm phim tư nhân họ làm phim vì lợi nhuận, chứ chưa chắc họ đã đau đáu vì những nỗi bất hạnh, trăn trở của đất nước mình. Phải thấy đau, mới bật ra được những thước phim như Chị Tư Hậu, Vĩ tuyến 17 ngày và đêm hay Em bé Hà Nội…

Điện ảnh Việt Nam cứ nói thánh là đang khởi sắc nhưng vẫn đang bay dưới mặt đất. Bao giờ chúng ta mới nghĩ tới giải thưởng tại các Liên hoan phim nước ngoài. Nhà nước bỏ tiền đầu tư cho Thể thao, tăng gấp đôi tiền lương cho Huấn luyện viên Calisto để giữ chân ông ấy, chẳng lẽ điện ảnh lại không được như vậy.

Xin cảm ơn ông về cuộc trò chuyện này!
Theo VnMedia
 
Back
Top