Minh dặn chị:
- Chút trưa có người hứa đến nhà đề coi miếng đất Vũng Tàu. Em phải đi quận Bảy lo cho xong thủ tục sang tên căn nhà ở Phú Thạnh Mỹ,...lần này không để mất một cách vô duyên nữa. Tụi nó chỉ thừa chút sơ hở của mình là nắm ngay cơ hội trở giọng. Chị tiếp khách dùm em được không?
- Được. Nhưng Thuận phải biết một số chi tiết cần thiết để nói chuyện với khách.
- Địa thế miếng đất, chị đã thấy hôm chị ra Vũng Tàu. Giấy tờ trong tập hồ sơ, giá cả thì em ghi đây. Chị tùy cơ ứng biến, khơi đầu là giá vòng viết xanh, không dưới giá đã được vòng viết đỏ này. Vấn đề chi phí sang tên thì chia hai, mình lo được chuyện này vì em có vài quen biết khu vực đó. Còn nếu họ tự lo được thì giảm năm triệu, tùy trường hợp, có thể họ thấy lời, có quen biết thì rẻ và nhanh.
- Có phải nói trắng thành đen, đỏ thành xanh... cái này là Thuận không làm được à nghen.
Minh nhìn người chị, năm mươi tuổi, ở cái tuổi có người đã làm sui gia mà còn hỏi một câu ngớ ngẫn như thế. Chị này ngày xưa cũng đã từng buôn bán chợ trời, chạy hàng thuốc Tây mấy năm ngoài Trương Công Định. Qua Đức hơn hai mươi năm hình như chị khờ ra. Rồi Minh lại cười thầm. Nhưng biết đâu cái thật thà được điểm trang bằng lối nói chuyện duyên dáng chân thật sẽ là căn bản cho những giao tế kiểu này. Chỉ mong chị đừng thật lòng quá đi thôi, không hỏi mà tự khai. Thôi kệ, để chị xoay trở, biết đâu! Thật lòng là ăn bản làm ăn ít ai đạt được trong thời buổi tiền trao cháo múc này. Chữ tín nghĩa ai cũng ao ước được trọng dụng nhưng không mấy ai dùng tới.
Minh trả lời nửa thật nửa đùa:
- Đen thành xám, vàng thành cam... đủ rồi... nói chứ, có sao nói vậy là tốt nhất, được giá em đã ấn định là mình cũng lời nhiều lắm, trên càng tốt.
- Thuận cũng sẽ không nói xám thành trắng, hồng thành đỏ đâu nhá, hỏi gì nói đó, không tự khai tự tố là được rồi chớ gì. Ông này mua đất để cất nhà ở?
- Theo như nói chuyện qua điện thoại thì ông định cất nhà nghỉ mát. Chắc thuộc loại khá giả, gia đình đâu ra đó mới nghĩ đến chuyện xây nhà nghỉ mát. Nhưng không biết khá giả kiểu nào đây.
- Sao vậy? Người Nam hay Bắc?
- Lúc này, bị dân Sài Gòn cạnh mặt, dân Bắc giả giọng Nam để giao thiệp làm ăn cũng nhiều lắm. Biết đâu mà lường. Hy vọng ông thuộc dân chí thú làm ăn, gầy dựng cơ nghiệp bằng trí óc bằng đôi bàn tay.
- Sao vậy?
- Gặp dân này, họ chắc chiu từng triệu nhưng kinh nghiệm cho thấy họ đáng tin cạy, dễ giao tế hơn. Dân ngồi không hưởng lộc, dân gốc bự ăn chận ăn bớt của nhân dân, đơn vị tiền bạc của họ là dollar Franklin và cây, em ngán lắm. Khi họ muốn, giá nào họ cũng mua, sơ hở là họ trở giọng, có cơ hội là họ lật lọng, có kiện thì vác đơn ra Hà Nội mà kiện. Gặp toàn thứ dữ, toàn con cháu bí thư, họa mang vào thân. Dân này khôn lắm. Lúc đầu giao tế, không bao giờ nhắc đến gốc đảng chân bí thư của chú của bác. Đến chừng gặp chuyện, họ đưa lý lịch ra, mình chỉ có nước năn nỉ cho được thua sớm. Phải gặp mặt, nói chuyện thì mới dễ phán đoán, mới tùy cơ ứng biến. He... he... đây là lúc chị thử tập vào con đường làm ăn ở kỷ nguyên mới của Việt Nam mới. Hy vọng ông này thực lòng muốn mua.
- Không sao, để Thuận câu khách cho, bảo đảm ông sẽ trở lại lần nữa, chừng đó là do Minh quyết định giá cuối cùng.
- Chị đừng lo. Chuyện buôn bán nhà đất phải qua lại cả chục lần mới xong. Quan trọng là ấn tượng giao tế lúc ban đầu. Tin được nhau thì buôn bán dễ lắm. Tiếc là con người ở đây đã bị tiêm nhiễm tính nghi ngờ từ hồi nào không ai hay biết. Anh chị ở nước ngoài về, lòng tin người còn tràn đầy.
- Minh coi, Thuận về lần này là lần thứ năm, Thuận đâu có bị ai lừa lần nào đâu. Thuận già đầu rồi mà cứ bị má dặn dò thế này, Minh nhắc nhở thế kia.
Minh cười cười, chọc chị:
- Chị bị lừa mà không biết hay không quan tâm tới, thế mới hay, thế mới đáng sống. Chị không bị phân tâm, không bị bực bội vì ai đó qua mặt, ai đó không thật lòng cho nên chị sống nhởn nhơ yêu đời. Cái hay của anh chị sống lâu năm ở nước ngoài là thế đó, đáng để tụi em học hỏi. Em không hiểu xã hội ở Âu Mỹ như thế nào, sinh hoạt bên đó ra sao, chứ em thấy anh chị, xin lỗi nghen, hiểu người nông cạn lắm. Không, không... em dùng chữ nông cạn không đúng lắm. Phải nói là tin người mà không ngó trước ngó sau. Thêm vào tấm lòng thông cảm dễ dãi đôi khi người ta tưởng mình khờ. Phải nói là... gì nhỉ… là anh chị nhìn được những mặt tốt của mỗi người, nhìn người bao dung hơn. Hay là tại đời sống đầy đủ quá.
- Minh nói vậy không đúng. Như vậy có nghĩa là chỉ người giàu có đầy đủ mới biết trọng chữ tín, biết tin người, biết yêu người sao. Xã hội tạo nên con người đó Minh. Sinh hoạt xã hội Âu Mỹ được đặt trên nền tảng ý thức và tín cẩn. Guồng máy chạy đều, chạy nhanh là do đa số biết có tinh thần trách nhiệm và tương đồng.
- Chà, ý thức và tín cẩn, trách nhiệm và tương đồng, mấy chữ này khó tìm thấy ở Việt Nam mình bây giờ lắm cho nên guồng máy xã hội từ công đến tư chạy cà dựt cà tang, nghi ngờ nhau, tìm khẻ hở để lợi dụng, chụp dựt... làm đời sống hàng ngày không tìm được giây phút thoải mái.
- Ngày xưa, qua phim ảnh, sách báo, mình thường chê con người của xã hội Âu Mỹ chỉ biết chạy theo vật chất, hời hợt bề ngoài. Sống trong lòng xã hội đó, tiêm nhiễm văn hóa đó, qua văn chương sách báo, dần dần Thuận mới thấy cái của cải vật chất không là đích sống của rất nhiều người, đời sống nghiêng nhiều về những giá trị tinh thần. Về đây, thấy đời sống quay nhòng nhòng, không ai tin ai, Thuận ngán ơi là ngán. Coi bộ ý tưởng về Việt Nam dưỡng già hơi bị lung lay, Thuận sợ hoặc là mình bị lôi cuốn theo hoặc là mình bị loại bỏ. Thôi, Minh đi công chuyện đi.
- Bỏ bùa ông này nghen chị Thuận.
- Già rồi Minh ơi!
- Em không nói sắc đẹp, em muốn nói sự thật lòng, tạo niềm tin từ khởi đầu là đầu mối thành công trong những vụ mua bán của mình đó mà.
Cửa tiệm bán vật liệu xây dựng, trang bị nội thất nằm trên một trong những con đường chính của vùng Phú Lâm, ngoại ô Sài Gòn. Xe cộ ngơp ngớp, tiếng còi inh ả không bao giờ dứt, mái che bằng vải cứng sọc xanh trắng không cản nổi cái nắng hanh hanh hắt từ mặt lộ nhựa đen. Phòng tiếp khách nằm khuất sau mặt tiền buôn bán, hơi tối, im lìm dưới cánh quạt trần quay đều đều. Thuận thức dậy sau một giờ ngủ trưa ngắn ngủi, nhìn đồng hồ, hai giờ thiếu mười lăm. Người muốn mua miếng đất ở Vũng Tàu hẹn đến lúc hai giờ. Ly sữa đậu nành lạnh mát làm Thuận thức hẳn. Ngồi đong đưa trên chiến võng treo ngang ngăn phòng tiếp khách và cửa tiệm, Thuận lật coi những chi tiết về miếng đất sẽ bán để chuẩn bị nói chuyện với khách.
Hơn mười phút rồi, vẫn không thấy ai tới. Thuận rủa thầm: ”Lại kiểu lề mề không bao giờ đúng hẹn. Hừm… biết bao giờ mới bỏ được thói quen kỳ cục này đây.”
Tiếng xe đậu trước cửa tiệm. Thuận nhìn ra đường. Một người đàn ông bước ra khỏi xe, quay lại dặn dò tài xế vài câu, vội vã đi vào cửa tiệm. Thuận đứng dậy, vắt cái võng qua môt bên, nghe tiếng người đàn ông hỏi, giọng Nam trăm phần trăm:
- Cô Minh có nhà không cháu?
Đã được dặn trước, Chung đứng quầy thâu tiền quay vô trong, kêu:
- Dì Thuận, có khách.
Rồi lễ phép nói với ông khách:
- Chú vô nhà trong.
Bốn mắt nhìn nhau. Thuận nơi bước lùi. Hình như người đàn ông cũng bất ngờ đứng lại, từ ngoài nắng chói bước vào khung cửa hơi tối, căn phòng như mờ hơn.
Định tâm, hơi im lặng trong bỡ ngỡ. Nén lời thốt, ráng giữ lại bình tĩnh, Thuận đưa tay ra. Người đàn ông hơi chút ngần ngại vì lối chào này, nhưng cũng bắt tay, giữ tay Thuận lâu hơn, hỏi:
- Chị... cô… hơi quen quen.
Bản tính nghịch ngợm cố hữu trở lại không báo trước, không phân biệt tuổi tác, bụng nhủ lòng: “Đúng hắn!” Thuận trả lời:
- Sáu điểm.
Ánh mắt người đàn ông sáng lên, chung cuộc vui, người đàn ông nói tiếp:
- Cao Đẳng Mỹ Thuật?
- Bảy điểm.
- Em của Bình học bên Luật?
- Tám điểm.
- Nhà ở gần Cầu Bông, Đa Kao?
- Chín điểm. Chấm dứt. Chào anh Dũng.
- Cô còn nhớ tên tôi! Để coi, đúng ba mươi mốt ba mươi hai năm rồi còn gì. Khá lắm, khá lắm, hân hạnh lắm thay. Mười điểm. Không cho tôi cơ hội đạt điểm mười sao? Không ngờ, không ngờ… tôi có hẹn với cô Minh để bàn mua miếng đất ở Vũng Tàu mà.
- Minh là em út của tụi này. Nhà dọn ra đây từ sau bảy mươi lăm. Bây giờ anh Dũng còn dám mua miếng đất này nữa không?
- Sợ ai mà không dám. Nhưng chuyện mua đất phải dẹp qua một bên. Bây giờ tôi muốn hỏi thăm Bình, thăm Thuận.
- Hồi đó Thuận có quen anh Dũng đâu mà đòi hỏi thăm Thuận.
- Tôi có gặp Liên, bạn thân của Bình. Thuận nhớ chị Liên ở Hốc Môn không? Liên kể là chị em nhà Bình đi vượt biên hết rồi, Hai chị em Bình và Thuận đều có chồng Đức, chỉ còn người em út ở lại với hai bác thôi. Bình có về thăm Việt Nam với Thuận không? Sao, ông xã đâu, Thuận về Việt Nam một mình à. Hai bác còn khoẻ không? Cho tôi chào hai bác, mặc dù ngày xưa…
- Ha… ha… ngày xưa. Ờ há, xưa quá rồi. Để coi, anh Dũng hỏi gì mà hỏi một hơi dài, để từ từ Thuận trả lời. À, Thuận về với cả gia đình đó chớ. Nhưng ông xã và các cháu về lại Hamburg trước, để Thuận được có hai tuần gần gũi với má, tự do với má đó mà. Hừm… về Việt Nam, rồi về Hamburg… không biết nơi nào để gọi là về cho đúng đây… Ba Thuận…
Thấy hai cậu đứng bán hàng và Chung ngồi quầy thâu ngân tò mò ngóng tai nghe, thỉnh thoảng quay lại nhìn vì lối nói chuyện khó hiểu của hai người, Thuận mời
- Mời anh Dũng lên phòng khách trên lầu.
Không đợi người đàn ông, Thuận ôm trước ngực tập hồ sơ giấy tờ, hình chụp cuộc đất, bước những bước nhanh nhẹn lên lầu, lòng lâng lâng.
***
Trên tầng lầu nhà hàng Thanh Thế, người đàn ông ngồi cạnh cửa sổ, nhìn xuống đường Nguyễn Trung Trực phía dưới. Tự nhiên trong tìm thức hối thúc, ông ngóng nhìn qua bên kia đường, tìm kiếm. Con hẻm rộng thông từ đường Công Lý qua thương xá Eden cạnh tiệm bán thực phẩm dành cho người ngoại quốc, người ra người vô khá tấp nập khi cơn mưa cuối tháng bảy vừa ráo nước.
...Lâu lắm rồi, hơn ba mươi năm không chừng, cũng nhà hàng này nhưng tầng trệt. Cửa tiệm cà phê nổi tiếng bánh paté chaud, nơi tập trung các gương mặt trẻ Sài Gòn. Bàn ghế bày tràn ra lề đường, khách ngồi đây hàng giờ để nhìn ngắm những tà áo xanh mát mắt, chấm điểm đôi giò thon, khen mái tóc chảy dài, chê dáng đi hấp tấp... Chàng sinh viên năm thứ ba trường Luật đang ngồi nhâm nhi ly cà phê với vài người bạn sau bữa ăn sáng nhẹ. Nhâm nhi kéo dài đến gần trưa, trưa chủ nhật lắm nàng dạo phố. Ánh mắt chàng sinh viên sáng lên khi nhận ra hai cô gái vừa bước khỏi con hẻm thương xá Eden. Hai nàng xấp xỉ tuổi nhau, cũng cao gầy, cũng mái tóc dài thướt tha, gương mặt xương xương, trông như hai chị em sinh đôi. Một cô quần pat nhung xanh lợt, áo thun trắng sọc xanh đậm. Một cô quần pat hồng phấn, áo thun trắng có hình hoa hippie lớn màu hồng trước ngực. Hai chị em Bình và Thuận, anh chàng reo lên trong lòng, vội chạy nhanh qua đường. Hai cô ngừng lại. Anh chàng rối rít:
- Hai chị em đi phố?
Cô mặc áo thun trắng sọc xanh đậm hình như đang bực chuyện gì đó, hơi nhíu mày vì câu hỏi vô duyên thừa thãi của anh chàng học chung ban, trả lời cụt ngủn:
- Ờ.
Xoay người, chỉ hướng quán Thanh Thế bên kia đường, anh chàng mời:
- Hai chị em vào quán dùng nước cam, Dũng đang ngồi với mấy người bạn bên đó.
Tránh ánh mắt anh chàng đương chiếu vô mặt mình, Thuận ngó chị, chờ. Không cần hỏi ý em, Bình trả lời ngay:
- Tụi này phải về.
Bình kéo tay Thuận:
- Đi.
Anh chàng tiu nghỉu...
Và bây giờ, Thuận nhận lời đi ăn tối với Dũng. Dũng không ngờ, ba mươi mốt năm sau, người con gái đã một lần hiện diện trong những ước mơ trai trẻ còn quá rụt rè. Cũng tại nhà hàng Thanh Thế, một lựa chọn có hậu ý.
Xin xem tiếp phần 2- Chút trưa có người hứa đến nhà đề coi miếng đất Vũng Tàu. Em phải đi quận Bảy lo cho xong thủ tục sang tên căn nhà ở Phú Thạnh Mỹ,...lần này không để mất một cách vô duyên nữa. Tụi nó chỉ thừa chút sơ hở của mình là nắm ngay cơ hội trở giọng. Chị tiếp khách dùm em được không?
- Được. Nhưng Thuận phải biết một số chi tiết cần thiết để nói chuyện với khách.
- Địa thế miếng đất, chị đã thấy hôm chị ra Vũng Tàu. Giấy tờ trong tập hồ sơ, giá cả thì em ghi đây. Chị tùy cơ ứng biến, khơi đầu là giá vòng viết xanh, không dưới giá đã được vòng viết đỏ này. Vấn đề chi phí sang tên thì chia hai, mình lo được chuyện này vì em có vài quen biết khu vực đó. Còn nếu họ tự lo được thì giảm năm triệu, tùy trường hợp, có thể họ thấy lời, có quen biết thì rẻ và nhanh.
- Có phải nói trắng thành đen, đỏ thành xanh... cái này là Thuận không làm được à nghen.
Minh nhìn người chị, năm mươi tuổi, ở cái tuổi có người đã làm sui gia mà còn hỏi một câu ngớ ngẫn như thế. Chị này ngày xưa cũng đã từng buôn bán chợ trời, chạy hàng thuốc Tây mấy năm ngoài Trương Công Định. Qua Đức hơn hai mươi năm hình như chị khờ ra. Rồi Minh lại cười thầm. Nhưng biết đâu cái thật thà được điểm trang bằng lối nói chuyện duyên dáng chân thật sẽ là căn bản cho những giao tế kiểu này. Chỉ mong chị đừng thật lòng quá đi thôi, không hỏi mà tự khai. Thôi kệ, để chị xoay trở, biết đâu! Thật lòng là ăn bản làm ăn ít ai đạt được trong thời buổi tiền trao cháo múc này. Chữ tín nghĩa ai cũng ao ước được trọng dụng nhưng không mấy ai dùng tới.
Minh trả lời nửa thật nửa đùa:
- Đen thành xám, vàng thành cam... đủ rồi... nói chứ, có sao nói vậy là tốt nhất, được giá em đã ấn định là mình cũng lời nhiều lắm, trên càng tốt.
- Thuận cũng sẽ không nói xám thành trắng, hồng thành đỏ đâu nhá, hỏi gì nói đó, không tự khai tự tố là được rồi chớ gì. Ông này mua đất để cất nhà ở?
- Theo như nói chuyện qua điện thoại thì ông định cất nhà nghỉ mát. Chắc thuộc loại khá giả, gia đình đâu ra đó mới nghĩ đến chuyện xây nhà nghỉ mát. Nhưng không biết khá giả kiểu nào đây.
- Sao vậy? Người Nam hay Bắc?
- Lúc này, bị dân Sài Gòn cạnh mặt, dân Bắc giả giọng Nam để giao thiệp làm ăn cũng nhiều lắm. Biết đâu mà lường. Hy vọng ông thuộc dân chí thú làm ăn, gầy dựng cơ nghiệp bằng trí óc bằng đôi bàn tay.
- Sao vậy?
- Gặp dân này, họ chắc chiu từng triệu nhưng kinh nghiệm cho thấy họ đáng tin cạy, dễ giao tế hơn. Dân ngồi không hưởng lộc, dân gốc bự ăn chận ăn bớt của nhân dân, đơn vị tiền bạc của họ là dollar Franklin và cây, em ngán lắm. Khi họ muốn, giá nào họ cũng mua, sơ hở là họ trở giọng, có cơ hội là họ lật lọng, có kiện thì vác đơn ra Hà Nội mà kiện. Gặp toàn thứ dữ, toàn con cháu bí thư, họa mang vào thân. Dân này khôn lắm. Lúc đầu giao tế, không bao giờ nhắc đến gốc đảng chân bí thư của chú của bác. Đến chừng gặp chuyện, họ đưa lý lịch ra, mình chỉ có nước năn nỉ cho được thua sớm. Phải gặp mặt, nói chuyện thì mới dễ phán đoán, mới tùy cơ ứng biến. He... he... đây là lúc chị thử tập vào con đường làm ăn ở kỷ nguyên mới của Việt Nam mới. Hy vọng ông này thực lòng muốn mua.
- Không sao, để Thuận câu khách cho, bảo đảm ông sẽ trở lại lần nữa, chừng đó là do Minh quyết định giá cuối cùng.
- Chị đừng lo. Chuyện buôn bán nhà đất phải qua lại cả chục lần mới xong. Quan trọng là ấn tượng giao tế lúc ban đầu. Tin được nhau thì buôn bán dễ lắm. Tiếc là con người ở đây đã bị tiêm nhiễm tính nghi ngờ từ hồi nào không ai hay biết. Anh chị ở nước ngoài về, lòng tin người còn tràn đầy.
- Minh coi, Thuận về lần này là lần thứ năm, Thuận đâu có bị ai lừa lần nào đâu. Thuận già đầu rồi mà cứ bị má dặn dò thế này, Minh nhắc nhở thế kia.
Minh cười cười, chọc chị:
- Chị bị lừa mà không biết hay không quan tâm tới, thế mới hay, thế mới đáng sống. Chị không bị phân tâm, không bị bực bội vì ai đó qua mặt, ai đó không thật lòng cho nên chị sống nhởn nhơ yêu đời. Cái hay của anh chị sống lâu năm ở nước ngoài là thế đó, đáng để tụi em học hỏi. Em không hiểu xã hội ở Âu Mỹ như thế nào, sinh hoạt bên đó ra sao, chứ em thấy anh chị, xin lỗi nghen, hiểu người nông cạn lắm. Không, không... em dùng chữ nông cạn không đúng lắm. Phải nói là tin người mà không ngó trước ngó sau. Thêm vào tấm lòng thông cảm dễ dãi đôi khi người ta tưởng mình khờ. Phải nói là... gì nhỉ… là anh chị nhìn được những mặt tốt của mỗi người, nhìn người bao dung hơn. Hay là tại đời sống đầy đủ quá.
- Minh nói vậy không đúng. Như vậy có nghĩa là chỉ người giàu có đầy đủ mới biết trọng chữ tín, biết tin người, biết yêu người sao. Xã hội tạo nên con người đó Minh. Sinh hoạt xã hội Âu Mỹ được đặt trên nền tảng ý thức và tín cẩn. Guồng máy chạy đều, chạy nhanh là do đa số biết có tinh thần trách nhiệm và tương đồng.
- Chà, ý thức và tín cẩn, trách nhiệm và tương đồng, mấy chữ này khó tìm thấy ở Việt Nam mình bây giờ lắm cho nên guồng máy xã hội từ công đến tư chạy cà dựt cà tang, nghi ngờ nhau, tìm khẻ hở để lợi dụng, chụp dựt... làm đời sống hàng ngày không tìm được giây phút thoải mái.
- Ngày xưa, qua phim ảnh, sách báo, mình thường chê con người của xã hội Âu Mỹ chỉ biết chạy theo vật chất, hời hợt bề ngoài. Sống trong lòng xã hội đó, tiêm nhiễm văn hóa đó, qua văn chương sách báo, dần dần Thuận mới thấy cái của cải vật chất không là đích sống của rất nhiều người, đời sống nghiêng nhiều về những giá trị tinh thần. Về đây, thấy đời sống quay nhòng nhòng, không ai tin ai, Thuận ngán ơi là ngán. Coi bộ ý tưởng về Việt Nam dưỡng già hơi bị lung lay, Thuận sợ hoặc là mình bị lôi cuốn theo hoặc là mình bị loại bỏ. Thôi, Minh đi công chuyện đi.
- Bỏ bùa ông này nghen chị Thuận.
- Già rồi Minh ơi!
- Em không nói sắc đẹp, em muốn nói sự thật lòng, tạo niềm tin từ khởi đầu là đầu mối thành công trong những vụ mua bán của mình đó mà.
Cửa tiệm bán vật liệu xây dựng, trang bị nội thất nằm trên một trong những con đường chính của vùng Phú Lâm, ngoại ô Sài Gòn. Xe cộ ngơp ngớp, tiếng còi inh ả không bao giờ dứt, mái che bằng vải cứng sọc xanh trắng không cản nổi cái nắng hanh hanh hắt từ mặt lộ nhựa đen. Phòng tiếp khách nằm khuất sau mặt tiền buôn bán, hơi tối, im lìm dưới cánh quạt trần quay đều đều. Thuận thức dậy sau một giờ ngủ trưa ngắn ngủi, nhìn đồng hồ, hai giờ thiếu mười lăm. Người muốn mua miếng đất ở Vũng Tàu hẹn đến lúc hai giờ. Ly sữa đậu nành lạnh mát làm Thuận thức hẳn. Ngồi đong đưa trên chiến võng treo ngang ngăn phòng tiếp khách và cửa tiệm, Thuận lật coi những chi tiết về miếng đất sẽ bán để chuẩn bị nói chuyện với khách.
Hơn mười phút rồi, vẫn không thấy ai tới. Thuận rủa thầm: ”Lại kiểu lề mề không bao giờ đúng hẹn. Hừm… biết bao giờ mới bỏ được thói quen kỳ cục này đây.”
Tiếng xe đậu trước cửa tiệm. Thuận nhìn ra đường. Một người đàn ông bước ra khỏi xe, quay lại dặn dò tài xế vài câu, vội vã đi vào cửa tiệm. Thuận đứng dậy, vắt cái võng qua môt bên, nghe tiếng người đàn ông hỏi, giọng Nam trăm phần trăm:
- Cô Minh có nhà không cháu?
Đã được dặn trước, Chung đứng quầy thâu tiền quay vô trong, kêu:
- Dì Thuận, có khách.
Rồi lễ phép nói với ông khách:
- Chú vô nhà trong.
Bốn mắt nhìn nhau. Thuận nơi bước lùi. Hình như người đàn ông cũng bất ngờ đứng lại, từ ngoài nắng chói bước vào khung cửa hơi tối, căn phòng như mờ hơn.
Định tâm, hơi im lặng trong bỡ ngỡ. Nén lời thốt, ráng giữ lại bình tĩnh, Thuận đưa tay ra. Người đàn ông hơi chút ngần ngại vì lối chào này, nhưng cũng bắt tay, giữ tay Thuận lâu hơn, hỏi:
- Chị... cô… hơi quen quen.
Bản tính nghịch ngợm cố hữu trở lại không báo trước, không phân biệt tuổi tác, bụng nhủ lòng: “Đúng hắn!” Thuận trả lời:
- Sáu điểm.
Ánh mắt người đàn ông sáng lên, chung cuộc vui, người đàn ông nói tiếp:
- Cao Đẳng Mỹ Thuật?
- Bảy điểm.
- Em của Bình học bên Luật?
- Tám điểm.
- Nhà ở gần Cầu Bông, Đa Kao?
- Chín điểm. Chấm dứt. Chào anh Dũng.
- Cô còn nhớ tên tôi! Để coi, đúng ba mươi mốt ba mươi hai năm rồi còn gì. Khá lắm, khá lắm, hân hạnh lắm thay. Mười điểm. Không cho tôi cơ hội đạt điểm mười sao? Không ngờ, không ngờ… tôi có hẹn với cô Minh để bàn mua miếng đất ở Vũng Tàu mà.
- Minh là em út của tụi này. Nhà dọn ra đây từ sau bảy mươi lăm. Bây giờ anh Dũng còn dám mua miếng đất này nữa không?
- Sợ ai mà không dám. Nhưng chuyện mua đất phải dẹp qua một bên. Bây giờ tôi muốn hỏi thăm Bình, thăm Thuận.
- Hồi đó Thuận có quen anh Dũng đâu mà đòi hỏi thăm Thuận.
- Tôi có gặp Liên, bạn thân của Bình. Thuận nhớ chị Liên ở Hốc Môn không? Liên kể là chị em nhà Bình đi vượt biên hết rồi, Hai chị em Bình và Thuận đều có chồng Đức, chỉ còn người em út ở lại với hai bác thôi. Bình có về thăm Việt Nam với Thuận không? Sao, ông xã đâu, Thuận về Việt Nam một mình à. Hai bác còn khoẻ không? Cho tôi chào hai bác, mặc dù ngày xưa…
- Ha… ha… ngày xưa. Ờ há, xưa quá rồi. Để coi, anh Dũng hỏi gì mà hỏi một hơi dài, để từ từ Thuận trả lời. À, Thuận về với cả gia đình đó chớ. Nhưng ông xã và các cháu về lại Hamburg trước, để Thuận được có hai tuần gần gũi với má, tự do với má đó mà. Hừm… về Việt Nam, rồi về Hamburg… không biết nơi nào để gọi là về cho đúng đây… Ba Thuận…
Thấy hai cậu đứng bán hàng và Chung ngồi quầy thâu ngân tò mò ngóng tai nghe, thỉnh thoảng quay lại nhìn vì lối nói chuyện khó hiểu của hai người, Thuận mời
- Mời anh Dũng lên phòng khách trên lầu.
Không đợi người đàn ông, Thuận ôm trước ngực tập hồ sơ giấy tờ, hình chụp cuộc đất, bước những bước nhanh nhẹn lên lầu, lòng lâng lâng.
***
Trên tầng lầu nhà hàng Thanh Thế, người đàn ông ngồi cạnh cửa sổ, nhìn xuống đường Nguyễn Trung Trực phía dưới. Tự nhiên trong tìm thức hối thúc, ông ngóng nhìn qua bên kia đường, tìm kiếm. Con hẻm rộng thông từ đường Công Lý qua thương xá Eden cạnh tiệm bán thực phẩm dành cho người ngoại quốc, người ra người vô khá tấp nập khi cơn mưa cuối tháng bảy vừa ráo nước.
...Lâu lắm rồi, hơn ba mươi năm không chừng, cũng nhà hàng này nhưng tầng trệt. Cửa tiệm cà phê nổi tiếng bánh paté chaud, nơi tập trung các gương mặt trẻ Sài Gòn. Bàn ghế bày tràn ra lề đường, khách ngồi đây hàng giờ để nhìn ngắm những tà áo xanh mát mắt, chấm điểm đôi giò thon, khen mái tóc chảy dài, chê dáng đi hấp tấp... Chàng sinh viên năm thứ ba trường Luật đang ngồi nhâm nhi ly cà phê với vài người bạn sau bữa ăn sáng nhẹ. Nhâm nhi kéo dài đến gần trưa, trưa chủ nhật lắm nàng dạo phố. Ánh mắt chàng sinh viên sáng lên khi nhận ra hai cô gái vừa bước khỏi con hẻm thương xá Eden. Hai nàng xấp xỉ tuổi nhau, cũng cao gầy, cũng mái tóc dài thướt tha, gương mặt xương xương, trông như hai chị em sinh đôi. Một cô quần pat nhung xanh lợt, áo thun trắng sọc xanh đậm. Một cô quần pat hồng phấn, áo thun trắng có hình hoa hippie lớn màu hồng trước ngực. Hai chị em Bình và Thuận, anh chàng reo lên trong lòng, vội chạy nhanh qua đường. Hai cô ngừng lại. Anh chàng rối rít:
- Hai chị em đi phố?
Cô mặc áo thun trắng sọc xanh đậm hình như đang bực chuyện gì đó, hơi nhíu mày vì câu hỏi vô duyên thừa thãi của anh chàng học chung ban, trả lời cụt ngủn:
- Ờ.
Xoay người, chỉ hướng quán Thanh Thế bên kia đường, anh chàng mời:
- Hai chị em vào quán dùng nước cam, Dũng đang ngồi với mấy người bạn bên đó.
Tránh ánh mắt anh chàng đương chiếu vô mặt mình, Thuận ngó chị, chờ. Không cần hỏi ý em, Bình trả lời ngay:
- Tụi này phải về.
Bình kéo tay Thuận:
- Đi.
Anh chàng tiu nghỉu...
Và bây giờ, Thuận nhận lời đi ăn tối với Dũng. Dũng không ngờ, ba mươi mốt năm sau, người con gái đã một lần hiện diện trong những ước mơ trai trẻ còn quá rụt rè. Cũng tại nhà hàng Thanh Thế, một lựa chọn có hậu ý.