MƯA... mưa của lòng ta

Jolie

Member
Giao mùa bâng quơ là vậy, dở dở ương ương, cái thời tiết như giục người ta ốm nhanh, dồn người ta vào cảm xúc xưa cũ, rồi kéo người ta vào nỗi buồn, nỗi nhớ, nỗi bâng quơ, chạnh lòng khó thoát…​
spacer.gif

Mưa!!!

muaua6.jpg

Mưa... dai dẳng làm mọi cảnh vật ủ rủ theo màn mưa...

Trời mưa suốt từ đêm đến sáng, sáng lại đến trưa, trưa lại đến chiều. Có phải ông trời khóc không, nước mắt cứ ào xuống không ngừng. Mưa dai dẳng làm mọi cảnh vật ủ rủ theo màn mưa kéo theo con người…. cũng phải buồn theo nó. Tiết trời này, cứ muốn buông thõng mà không thèm một chỗ bám, để đổ lỗi tại mưa xầm xì, tại giao mùa, tại thời tiết chứ đâu phải tại lòng ta thèm được bình yên và chút nghỉ ngơi.
Tiết trời này, cứ có cái gì đấy se se làm người ta chạnh lòng, rồi ập xuống một cơn mưa, lại có gì đó đông đặc rồi lại lâng lâng, ẩm ướt, cứ u ám, nôn nao thật khó tả.
Đầu tiên ta BUỒN. Buồn vì sao thì cũng không dám xác định xem nguyên nhân cái sự buồn ấy là gì, vì sợ hồi tưởng, vì sợ khơi dậy cái gì đấy mà mình đã chôn sâu lắm rồi…
Rồi NHỚ, tự nhiên thôi, không ngăn lại được. Lơ thơ dạo lòng vòng trong cái góc kỉ niệm bụi mù và cũ kĩ của mình...
Rồi THÈM, ta thấy mình già cỗi sao ấy, thèm cái nhốn nháo, vô tư lự và tụ tập bạn bè hay một buổi tối trốn con đi xem phim cùng chồng… Thèm lắm!
Rồi RƠI, tự nhiên không muốn ở chỗ mình đang ở, làm việc mình đang làm mà thích cái gì đấy “đổi gió” bùng phát… chỉ mong mỏi chốc lát vậy mà không được đâu… thế là thấy rơi tự do mà không muốn bấu víu vào đâu cả…
Giao mùa bâng quơ là vậy, dở dở ương ương, cái thời tiết như giục người ta ốm nhanh, dồn người ta vào cảm xúc xưa cũ, rồi kéo người ta vào nỗi buồn, nỗi nhớ, nỗi bâng quơ, chạnh lòng khó thoát…
Lòng vòng, lòng vòng rùi chưng hửng như bị cắt cụt vậy, cảm xúc không đi đến đâu và cũng không thể dừng lại một cách thỏa mãn…
Rồi ta trộm nghĩ, “Phụ nữ có chồng”, cái cụm từ ấy cứ như biển báo giao thông đường một chiều, không cứ hứng lên là làm được nữa dù thỉnh thoảng người ta vẫn cố “thử” phạm luật…
Nhưng mà, biết đâu đấy, ngoài kia gió lại đổi hướng kìa… và biết đâu ta cũng như mưa ngoài kia, dồn nén mãi cũng ào xuống ngập đường Hà Nội, rả rích mãi không thôi…

Thu Huyền
 
Back
Top