VIẾT TỪ ĐĂNGRẾCH CĂM PU CHIA
Nguyễn thủy
Rồi một ngày nơi tuyến đầu biên giới
Những người lính âm thầm hoàn hảo giấc chiêm bao
Những giấc mơ gối dạ mong chờ
Vườn trái ngọt yêu thương tâm hồn trẻ.
Đất nước trải qua mấy mùa mưa nắng
Giặc giã, chiến tranh lắm khổ đời mình
Chúng tôi lên dường tiếp nối bước cha anh
Vào trận chiến khi Tổ quốc vừa thống nhất.
Rời mái trường thân yêu xa bạn bè mới gặp
Tay bút nhường tay súng giục xông pha
Gởi lại em yêu đôi mắt ngọc da ngà
Bởi lửa chiến nên anh đành lỗi hẹn.
Mẹ già mong con thư đều ngày tháng
Biên giới xa xăm thư đọc cả tuần
Ở nơi nhà chắc lắm nỗi gian truân
Cảnh hợp tác lúa ngô còn thiếu thốn.
Ở nơi nầy chúng con còn bận rộn
Những quân hành lắm lúc quá gian nan
Nhưng vẫn bàng hoàng đâu có tiếng thở than
Bởi đất nước quê hương lắm giặc thù nhòm ngó.
Chúng con đi nơi rừng xanh mở ngỏ
Thương quá mẹ hiền vất vã, gian truân
Chúng con đi như chim mới biết chuyền
Khi rình rập, khi hồn nhiên thanh thản.
Chúng con đi bàn chân vừa chạm đất
Đã hóa thành liệt sĩ tình nguyện Việt Nam
Giấu nước mắt trong tiếng nấc nghẹn lòng
Thương xót tri ân đồng hương, bè bạn.
Nói đến chiến tranh, nói về súng đạn
Đau xót tan thương quên hết tháng ngày
Dẫu thế nào vẫn mơ ước tương lai
Tình yêu dấu ở tâm hồn người lính.
Đất nước bây giờ dễ thương là vậy đó
Rồi mai đây không còn cách xa lòng
Hẹn với trăng ngàn, gió núi vọng lời thơ
Cho ta gặp buổi ban đầu lưu luyến.
Dẫu bây giờ ta xa xôi Tổ quốc
Đến đất nước Ăng Kor giúp bạn diệt thù.
Mấy triệu người đầu lài khỏi cổ
Và em bé theo cha cổ cũng lìa đầu.
Thật buồn đau bao nhiêu hố hầm sâu
Vùi thân xác những con người vô tội
Lòng con người bao hận thù không đổi
Trời đất không dung, lịch sử xử cong bằng.
Hỡi giống nòi của dân tộc Khơ Me
Hãy đứng lên đòi tự do, độc lập
Cùng chúng tôi sát kề hai Tổ quốc
Việt Nam - Kăm Pu Chia hai dân tộc anh em.
Cho đất nước không còn những bóng đêm
Nhìn mây trắng rợp trời ngày giải phóng
Bảy tháng Giêng sáng ngời tia hy vọng
Hô vang ...Đả đảo Pôn Pốt iêng Xê Ri.
Me ơi! Con lên đường ra chiến trận
Mãnh đất tan thương dày mìn đạn
Trên đỉnh cao 640 - 547...600 trên giông không ngớt
Pháo nả qua từ Cò Rạc...Đôn Mườn...
Từ U Ta Bao bọn diệt chủng ẩn nương
Ngày đêm không ngớt
Đạn vèo...réo rắc
Nhưng không chết đâu bởi chúng con hiên ngang đứng giữa đỉnh đồi.
Bởi chúng con đây mang giòng máu giống nòi
Theo sức mạnh Việt Nam ngàn năm bất diệt.
Gĩư yên bầu trời Tổ quốc yêu thương
Trong tình yêu của muôn ngàn chiến sĩ.
Gìơ chúng con đi trên đất nước anh em
Qua những địa danh, những ngã đường biên giới
Chúng con chưa quen núi rừng, nhưng điểm đầu con tới
Là Ăng Kor Thom, Ăng Kor Wact, Ăng Kor...
Đã đến đây rồi đất nước lắm khổ đau
Nạn diệt chủng nơi nào cũng có
Những đầu lâu phơi ngoài thảm cỏ
Chắc mai sau sẽ xây viện bảo tàng...
Truy xét phán từng tội ác vô nhân
Nghe rên rỉ tiếng của lòng thổn thức.
Sáu năm rồi trên quê hương Chùa Tháp
Chúng con nguyền đâng Tổ quốc tuổi xuân.
Nhận đau thương cho đất nước huy hoàng
Cho em hát muôn lời ca người chiến sĩ
Cho anh nơi chiến trường luôn bền gan vững chí
Để quê hương mình đẹp mãi với mùa Xuân.
Rồi hôm nay...Và giờ đây
Suơng xuống lạnh thay nhau giờ đổi gác
Để sớm mai bộ đội xuống núi gùi hàng
Tối quay về chọn một chỗ ung dung
Giắt sẵn khẩu A K ghép từng băng đạn.
Trong chiếc hầm thùng dã chiến nghỉ lưng.
Tuổi hai lăm căng tràn sức...Lực,
Gói hết nhớ thương vào balô, túi cóc.
Vác khẩu súng trường dằng dặc mấy chục cân
Chỉ biết đi đến đích dẫu xa xăm
Hết ngày lại đêm sáng, trưa, chiều tối.
Mơ một nụ hôn trên đôi moi nóng hổi
Thật sự bao giờ được thế phải chăng em.
Và nơi nầy trên dãy núi Tà Beng
Lửa bốc cháy ngày đêm rền tiếng pháo.
Ơi những nhọc nhằn người lính đã kinh qua
Đêm nhìn lên bầu trời cao
Sao tinh tú, lung linh huyền hoặt.
Sao có hình hài Tổ quốc
Xa xa một dãi Ngân Hà...
Ơi quê hương tuổi trẻ của chúng ta
Ngàn thương hớ chớ quên trong lòng đất
Mong trở lại ngày xưa hằng mơ uớc
Để hôn mềm môi mọng thuở đơn phương...
Ngậm ngùi suy tư mất rồi mắt bồ câu
Đất loang lổ, người xưa ơi còn nhớ?
Nhớ ngày chung trường, chung lớp...Nhớ...
Hai trái tim không cùng nhịp nên giờ...
Thôi
Gìơ với hư không...
Tháng năm dài hành quân, quanh quẩn với rừng
Những địa danh qua rồi trở lại.
Đất nươc em hình dung thời con gái
Trải dài xanh một màu thảm thê lương...
Đó là những lúc anh mất bạn bè, đồng hương.
Để cho em ngắm màu xanh không tưởng
Và cho em một tương lai, định hướng
Bước chung cùng Tổ quốc Việt Nam tôi./.
NT.
Đăng Rếch: 11 - 4 - 1986.
RỜI CHU LAI
Xe bon bon trên đường ra tuyến trước
Chở đoàn tân binh sau ba tháng thao trường
Đến Đức Lập, rồi Đức Cơ mới biết
Lính chúng mình thẳng hướng chiến trường K
NT.
16 - 11 - 1980