Viết cho anh

tuyet_loan08

Junior Member
Buông điện thoại và em khóc. Trái tim như có muôn vàn mảnh ghim châm. Một người đàn bà thường được gọi là người đẹp, là duyên, là đáng yêu, là có năng lực, sống và làm việc và nuôi con một mình, được gọi là sung sướng và may mắn, còn gì để mà đau mà khóc, mà mong chờ ?
Tình yêu. Có lẽ em nên thờ thần tình yêu. Bởi vì một tình yêu đẹp mãi mãi là ước mơ khó chạm tới. Em chẳng mong một mối quan hệ hoàn hảo, trong đó hai người yêu nhau và luôn luôn thấu hiểu cho nhau. Sợ nhất là không còn đối thoại. Bởi vì không đối thoại là không cảm xúc, không chia sẻ, và không đi nhiều thứ khác.

Em cũng không mong một tình yêu trọn vẹn, nghĩa là nắm tay nhau đi đến trọn đường đời, không phản bội, không giả dối, không - đến - một - ngày - không - còn - yêu - nhau. Người đàn bà là em chỉ làm vì yêu thương, không muốn làm chỉ vì bổn phận. Em sợ một ngày tất cả chỉ còn là bổn phận, nhạt nhẽo, vô vị, khi bên nhau mà xa cách nghìn trùng... Đúng ra là không dám mong. Làm gì có người đàn ông nào có thể cám ơn vợ mình mỗi ngày cho đến khi có cháu nội cháu ngoại, rằng em ơi bữa cơm này rất ngon... (Anh biết em nấu với tình yêu thương, anh biết em nêm nếm bằng hạnh phúc...)

Em luôn có ước mơ mình mãi mãi nằm trong tim một người, cho dù xa nhau, cho dù vĩnh viễn chia lìa. Huyễn hoặc. Gần nhau còn chả nhớ nữa là xa nhau. Ái tình luôn là thứ phải thiếu thốn, luôn là thứ phải khát thèm, nếu no đủ, có khi nó giãy chết vào một bình minh không ai biết trước. Vậy thì, Sao em không an phận. Sao em cứ mong có thứ ái tình trọn vẹn ngọt ngào từng phút từng giây ?

22%20copy.jpg


Một buổi sáng em thức dậy sau một đêm khó nhọc với giấc ngủ, đầu đau như búa bổ và mắt sưng vù. Là do em tự làm khổ mình. Em ngốc ạ. Em thấy trống rỗng. Không còn cảm giác đón chào một ngày tràn ngập yêu thương. Em uống vội tách cafe, chườm đá lên mắt và đeo kính đen ra đường... Trông em vẫn sexy, môi vẫn đỏ, vẫn gợi tình, vẫn làm nhiều kẻ thèm khát vẻ đàn bà nuốt nước bọt không giấu diếm.

Nhưng em phải đeo kính đen. Em phải giấu đi nỗi buồn giữa ban ngày. Em vẫn phải cười, mắt vẫn đỏ hoe không ai biết...

Một buổi chiều muộn, em ăn tối cùng con gái nhỏ mà không giấu được nước mắt chan cơm. Nhai thức ăn không cảm giác. Vì bất cẩn hay vì ngu ngốc, em đã sai lầm trong công việc, và em tự oán trách mình, tự dằn vặt mình. Em thèm một lời an ủi, một lời động viên. Thèm lắm. Chẳng có ai cả. Em cũng chưa bao giờ hối hận vì đã thất bại trong hôn nhân. Vì ngày xưa, thực ra em cũng chỉ một mình. Một mình lo toan bao nhiêu thứ để cuối cùng... đọng lại chỉ còn là những lời cay đắng và phỉ báng và đổ lỗi. Vậy thì em còn mong gì một người đàn ông biết sẻ chia ở cái xã hội này. Cái xã hội mà giá trị của một người đàn bà được đánh giá qua người đàn ông của cô ta và tiền của người đàn ông đó.

Nhưng em phải sống, phải tồn tại trong cái xã hội trần trụi không tình người này. Cái xã hội mà mọi giá trị đảo lộn hết rồi. Chỉ có đổi chác, ăn miếng trả miếng, bon chen, tạm bợ, tiếc với nhau một nụ cười, tiếc với nhau một cái nắm tay hay một cái ôm xiết chặt, tiếc với nhau một lời tri ân sau cuối, nhưng có thể vung hàng đống tiền cho một đêm nhục dục hoan hỉ, có thể làm bóng tên mình bằng hàng trăm triệu đồng...

Còn Tình Yêu, Tình yêu ở nơi đâu ?

Thôi cho em dừng lại, nếu tình yêu mãi là những ngôi sao xanh xa tít tắp trên kia...




(Theo XinhXinh)
 
Back
Top