Vinh quang bao giờ cũng đi với phiền toái. Điều đó tôi cảm nhận được ngay từ khi chiếc vương miện hoa hậu trái đất 2007 được đặt lên đầu. Cám dỗ bủa vây tôi mỗi ngày, khiến tôi mệt nhoài vì luôn ở trong trạng thái phòng thủ và cảnh giác...
Tháng 12/2005, sau hơn một tháng tham gia vào một trong những cuộc thi “hoa hậu phụ nữ Việt Nam qua ảnh”, từ một cô sinh viên rất đỗi bình thường, tôi may mắn trở nên nổi tiếng.... tôi còn nhớ như in những cảm giác lúc đó: tràn ngập sự hạnh phúc, bất ngờ đến nghẹt thở, mọi thứ xung quanh như đứng im, tim đập liên hồi, miệng tôi căng cứng lại không nói nên lời, trong đầu vang lên liên tục câu hỏi: “mình đã đậu rồi sao?”, “mẹ ơi thấy con không? Con đậu rồi!”... Trong khoảnh khắc ấy, trái tim tôi như vỡ tung vì sung sướng và tự hào. Mọi ánh sáng của đêm đó như tập trung hết vào tôi, có quá nhiều những lời chúc mừng vang vọng bên tôi, còn tôi như ngạt thở bởi một rừng hoa... Lần đầu tiên trong đời, tôi có cảm giác như mình là trung tâm của vũ trụ với nụ cười và những giọt nước mắt hạnh phúc trong ánh sáng chói loà.
18 tuổi, một chiếc vương miện, sự vinh quang bao giờ cũng đi kèm với những điều phiền toái bên cạnh những trách nhiệm nặng nề. Mọi người, nhất là những bạn học cùng trong lớp luyện thi bắt đầu nhìn tôi với ánh mắt khác trước, kèm theo những lời bàn tán, thiện cảm có, mà ác ý cũng không ít... Phút chốc, cảm giác được hoà lẫn cùng các bạn, đùa giỡn tự nhiên, không còn nữa. Mọi người không còn xem tôi là một người trong số họ nữa, dù tôi không hề thay đổi cách cư xử với họ. Tôi buồn vô cùng, thấy mình lạc lõng và cô độc làm sao.
Kể từ khi trở thành Hoa hậu ảnh, cuộc sống của tôi thay đổi 180 độ. Nó khiến tôi choáng ngợp với những lời mời gọi hấp dẫn.... Tôi bắt đầu theo đuổi sự nghiệp người mẫu như một cái duyên chợt đến với mình. Khoác trên mình những bộ quần áo sặc sỡ và bước trên sàn cat walk với đôi chân kiêu kỳ trong tiếng nhạc du dương, tôi đang có điều mà bất cứ cô gái nào cũng đều thích thú, và mơ ước... Nhưng thời điểm đó cũng là lúc xã hội đang bùng lên những chuyện không tốt về nghề người mẫu. Vô hình chung tôi lại phải chống chọi với tai tiếng của cái nghề mình đã chọn. Những lời nói khó chịu, những nói xấu, bịa đặt bắt đầu bủa vây tôi, làm tôi choáng váng... Chúng khiến tôi bắt đầu hiểu và cảm nhận được câu nói của những người trong nghề. “Hãy sống với nghề bằng tình yêu, sự mạnh mẽ và nước mắt”.
Cám dỗ và những lời đề nghị ngọt ngào kỳ lạ luôn quay quanh, dần dần chúng trở thành chuyện thường ngày của tôi. Tôi luôn phải giữ mình ở một trạng thái phòng thủ và cảnh giác, để mọi người luôn tôn trọng cách sống của tôi.
Chuông điện thoại reo lên, lại vẫn là người đàn ông đó, một vị giám đốc được nhiều người quen biết và nể trọng... những dòng tin nhắn quen thuộc: xin mời đi ăn tối ở một khách sạn sang trọng, muốn tặng cho tôi những túi xách hàng hiệu đắt tiền, sẽ nâng đỡ cho sự nghiệp của tôi mau nổi tiếng, sẽ tặng cho tôi một chiếc xe hơi nếu tôi nhận lời làm bạn gái ông ta.. Vẫn như mọi lần, tôi không trả lời những tin nhắn trên. Sau một thời gian dài bị quấy rối, tôi buộc phải đổi số điện thoại...
...”Alo, Trúc Diễm nghe”. Bên kia đầu dây là giọng của một cô gái trẻ và năng động. Cô tự xưng là trợ lý của giám đốc một công ty nổi tiếng. Cô muốn thiết lập một cuộc hẹn giữa tôi và giám đốc của mình để bàn chuyện mời tôi làm gương mặt đại diện truyền thông cho công ty. Tôi nhận lời mời và sắp xếp lịch làm việc. Đến điểm hẹn, tôi được thông báo là buổi làm việc được dời vào buổi tối và địa điểm không phải là công ty mà là ăn tối ở một nhà hàng sang trọng, sẽ có xe hơi đến tận nhà rước tôi đi. Tôi cảm giác có điều gì đó bất thường nên xin đổi địa điểm gặp là quán cafe quen thuộc ở gần trường, tôi cũng không đi một mình mà đi cùng với anh bạn makeup Kha Tuấn.
Rồi ông giám đốc cũng đến, nhưng không có thư ký đi cùng. Ông ta trông thật sang trọng trong một bộ vest lịch sự và tôi tự nhủ có lẽ mình đề phòng và nghi ngờ hơi thái quá. Thái độ của ông ta cũng không thoải mái khi thấy tôi đi cùng người khác. Sau những lời chào hỏi lịch sự, Kha Tuấn đã thay mặt tôi đi thẳng vào vấn đề chính: việc hợp tác và hợp đồng. Ông ta vòng vo một lúc lầu, rồi bất ngờ chuyển ánh mắt nhìn thẳng vào tôi và thốt ra những lời đề nghị làm tôi lạnh cả xương sống: “Anh biết về em rất nhiều và rất thần tượng sắc đẹp của em. Tiền anh không hề thiếu, có rất nhiều, nhưng anh rất cô đơn. Anh được biết gia đình em đang gặp khó khăn, anh muốn được giúp đỡ em, chỉ cần em làm anh cảm thấy vui vẻ và không còn cô đơn nữa là được”. Mặt tôi tím đi vì tức giận, cảm giác mình đang bị khinh thường và thấy ghê sợ khi phải nhìn ông ta. Tôi nắm chặt tay người bạn đi cùng và cố kiềm chế sự tức giận, đứng dậy và cố gắng trả lời một cách lịch sự: “Chắc anh hẹn nhầm người. Em xin phép về trước”. Ông ta ngay lập tức đứng chặn tôi lại và hùng hổ tuyên ra những lời mặc cả: “Đừng làm giá nữa, bao nhiêu em nói đ? Cỡ nào anh cũng cấp cho em được hết, anh có thể giúp cả gia đình em sung sướng chứ không riêng gì mình em. Chuyện này chỉ có anh và em biết, chúng ta bí mật không ai biết đâu...”. Tôi sững người vì túc giận và sợ hãi, cũng may bạn tôi kịp đẩy ông ta ra và kéo tôi đi. Đã quay lưng bước đi, nhưng tôi vẫn quay lại và gào lên: “Đúng! Đúng là tôi không giàu nhưng tôi sẽ không bán rẻ mình. Tôi không muốn bất cứ ai khinh thường tôi. Tạm biệt”.
“Giá của em một đêm là bao nhiêu?”, “Em ơi, 3000$ đủ không? Nếu thiếu em cho anh biết giá của em đi”. Những phiền toái kiểu này, sau này tôi gặp rất nhiều trong thời gian theo đuổi nghề người mẫu. Cứ mỗi lần như thế tôi lại phải đổi số điện thoại để tránh bị làm phiền. Đôi khi tìm cho mình sự yên tĩnh thật khó. Càng được nhiều người biết đến thì sự yên tĩnh càng khó hơn. Đó là cái chân lý mà khi nào nổi tiếng thì mới ngộ ra.
Tiền bạc, sự nổi tiếng, những thứ đó có một ma lực cám dỗ quá lớn, với một cô gái trẻ. Và ma lực đó còn kinh khủng hơn khi chúng tôi sống và làm việc trong ngành giải trí, nơi có quá nhiều thứ đẹp đẽ để phù phiếm. Tôi đã thấy nhiều bạn người mẫu đồng trang lứa lao như con thiêu thân vào thứ ánh sáng đầy mê hoặc của tiền bạc và sự nổi tiếng. Còn tôi, cũng khao khát điều đó lắm chứ, nhất là khi tôi xuất thân trong một gia đình kinh tế không dư dả, nhất là khi để có được những thứ “có thể bỗng chốc có được nó”, chắc chắn tôi có cả một con đường dài vất vả phía trước, mà cũng có thể là đi mà không bao giờ tới được đích. Nhưng những cảm giác tiếc nuối chỉ nhen nhóm một lúc rồi tắt ngấm khi tôi tự bừng tỉnh với suy nghĩ: mọi thứ đều có cái giá của nó, không ai cho cho không mình bao giờ, nhất là khi mình không phải là họ hàng thân thiết gì của họ. Thuận theo sự cám dỗ đó giống như một canh bạc quá lớn của cuộc đời mà phần thua chắc chắn sẽ thuộc về tôi. Tôi quá bản lĩnh ư khi đưa tay ra định chạm vào nó rồi lại rút tay vào? Không, tôi không phải thánh thần gì, tôi cũng chỉ là cô gái mới lớn, với muôn vàn ước mơ...
Để vượt qua được cám dỗ của đồng tiền, tôi thầm cám ơn gia đình. Chính những câu nói ngăn cấm tôi đến với nghề người mẫu của người thân đã khiến tôi không thể lạc lối, nói đúng hơn là không dám lạc lối vì tôi muốn chứng minh với họ, rằng tôi không sai khi chọn nghề người mẫu. Bố phản đối tôi theo nghề này, bà ngoại thì điện thoại hoài, bảo: “Đừng làm người mẫu nữa. Sa ngã là xấu hổ lắm con ơi...”. Bà con hàng xóm rồi họ hàng, ai cũng nói những câu kiểu như: “Nghề người mẫu có tốt đẹp gì đâu, nào là se xua diêm dúa, cặp kè tùm lum, rồi làm gái hạng sang...”. Những câu nói đó cứ như dao cứa vào lòng, nhưng tôi tự nhủ, mình không làm điều xấu hổ cả, cái nghề không hề có tội, người làm lệch lạc đi hình ảnh đẹp của nghề nghiệp mới có tội. Tôi sẽ không làm cho gia đình và người thân phải thất vọng trong công việc mà tôi đã chọn. Công việc người mẫu đã giúp tôi có thể đứng trên đôi chân của mình, tiêu xài tiền của chính mình làm ra... Dù xung quanh nghề này có nhiều những lời thị phi, nhưng tôi không phải là người đóng góp nên cái thị phi đó.. Tôi cũng cảm ơn những người đi trước, những người đã từng ngã vào sức cám dỗ của tiền bạc và sự nổi tiếng, bởi họ đã cho tôi thấy kết quả của việc đó là như thế nào”.
Theo Sành điệu
Tháng 12/2005, sau hơn một tháng tham gia vào một trong những cuộc thi “hoa hậu phụ nữ Việt Nam qua ảnh”, từ một cô sinh viên rất đỗi bình thường, tôi may mắn trở nên nổi tiếng.... tôi còn nhớ như in những cảm giác lúc đó: tràn ngập sự hạnh phúc, bất ngờ đến nghẹt thở, mọi thứ xung quanh như đứng im, tim đập liên hồi, miệng tôi căng cứng lại không nói nên lời, trong đầu vang lên liên tục câu hỏi: “mình đã đậu rồi sao?”, “mẹ ơi thấy con không? Con đậu rồi!”... Trong khoảnh khắc ấy, trái tim tôi như vỡ tung vì sung sướng và tự hào. Mọi ánh sáng của đêm đó như tập trung hết vào tôi, có quá nhiều những lời chúc mừng vang vọng bên tôi, còn tôi như ngạt thở bởi một rừng hoa... Lần đầu tiên trong đời, tôi có cảm giác như mình là trung tâm của vũ trụ với nụ cười và những giọt nước mắt hạnh phúc trong ánh sáng chói loà.

18 tuổi, một chiếc vương miện, sự vinh quang bao giờ cũng đi kèm với những điều phiền toái bên cạnh những trách nhiệm nặng nề. Mọi người, nhất là những bạn học cùng trong lớp luyện thi bắt đầu nhìn tôi với ánh mắt khác trước, kèm theo những lời bàn tán, thiện cảm có, mà ác ý cũng không ít... Phút chốc, cảm giác được hoà lẫn cùng các bạn, đùa giỡn tự nhiên, không còn nữa. Mọi người không còn xem tôi là một người trong số họ nữa, dù tôi không hề thay đổi cách cư xử với họ. Tôi buồn vô cùng, thấy mình lạc lõng và cô độc làm sao.
Kể từ khi trở thành Hoa hậu ảnh, cuộc sống của tôi thay đổi 180 độ. Nó khiến tôi choáng ngợp với những lời mời gọi hấp dẫn.... Tôi bắt đầu theo đuổi sự nghiệp người mẫu như một cái duyên chợt đến với mình. Khoác trên mình những bộ quần áo sặc sỡ và bước trên sàn cat walk với đôi chân kiêu kỳ trong tiếng nhạc du dương, tôi đang có điều mà bất cứ cô gái nào cũng đều thích thú, và mơ ước... Nhưng thời điểm đó cũng là lúc xã hội đang bùng lên những chuyện không tốt về nghề người mẫu. Vô hình chung tôi lại phải chống chọi với tai tiếng của cái nghề mình đã chọn. Những lời nói khó chịu, những nói xấu, bịa đặt bắt đầu bủa vây tôi, làm tôi choáng váng... Chúng khiến tôi bắt đầu hiểu và cảm nhận được câu nói của những người trong nghề. “Hãy sống với nghề bằng tình yêu, sự mạnh mẽ và nước mắt”.

Cám dỗ và những lời đề nghị ngọt ngào kỳ lạ luôn quay quanh, dần dần chúng trở thành chuyện thường ngày của tôi. Tôi luôn phải giữ mình ở một trạng thái phòng thủ và cảnh giác, để mọi người luôn tôn trọng cách sống của tôi.
Chuông điện thoại reo lên, lại vẫn là người đàn ông đó, một vị giám đốc được nhiều người quen biết và nể trọng... những dòng tin nhắn quen thuộc: xin mời đi ăn tối ở một khách sạn sang trọng, muốn tặng cho tôi những túi xách hàng hiệu đắt tiền, sẽ nâng đỡ cho sự nghiệp của tôi mau nổi tiếng, sẽ tặng cho tôi một chiếc xe hơi nếu tôi nhận lời làm bạn gái ông ta.. Vẫn như mọi lần, tôi không trả lời những tin nhắn trên. Sau một thời gian dài bị quấy rối, tôi buộc phải đổi số điện thoại...
...”Alo, Trúc Diễm nghe”. Bên kia đầu dây là giọng của một cô gái trẻ và năng động. Cô tự xưng là trợ lý của giám đốc một công ty nổi tiếng. Cô muốn thiết lập một cuộc hẹn giữa tôi và giám đốc của mình để bàn chuyện mời tôi làm gương mặt đại diện truyền thông cho công ty. Tôi nhận lời mời và sắp xếp lịch làm việc. Đến điểm hẹn, tôi được thông báo là buổi làm việc được dời vào buổi tối và địa điểm không phải là công ty mà là ăn tối ở một nhà hàng sang trọng, sẽ có xe hơi đến tận nhà rước tôi đi. Tôi cảm giác có điều gì đó bất thường nên xin đổi địa điểm gặp là quán cafe quen thuộc ở gần trường, tôi cũng không đi một mình mà đi cùng với anh bạn makeup Kha Tuấn.

Rồi ông giám đốc cũng đến, nhưng không có thư ký đi cùng. Ông ta trông thật sang trọng trong một bộ vest lịch sự và tôi tự nhủ có lẽ mình đề phòng và nghi ngờ hơi thái quá. Thái độ của ông ta cũng không thoải mái khi thấy tôi đi cùng người khác. Sau những lời chào hỏi lịch sự, Kha Tuấn đã thay mặt tôi đi thẳng vào vấn đề chính: việc hợp tác và hợp đồng. Ông ta vòng vo một lúc lầu, rồi bất ngờ chuyển ánh mắt nhìn thẳng vào tôi và thốt ra những lời đề nghị làm tôi lạnh cả xương sống: “Anh biết về em rất nhiều và rất thần tượng sắc đẹp của em. Tiền anh không hề thiếu, có rất nhiều, nhưng anh rất cô đơn. Anh được biết gia đình em đang gặp khó khăn, anh muốn được giúp đỡ em, chỉ cần em làm anh cảm thấy vui vẻ và không còn cô đơn nữa là được”. Mặt tôi tím đi vì tức giận, cảm giác mình đang bị khinh thường và thấy ghê sợ khi phải nhìn ông ta. Tôi nắm chặt tay người bạn đi cùng và cố kiềm chế sự tức giận, đứng dậy và cố gắng trả lời một cách lịch sự: “Chắc anh hẹn nhầm người. Em xin phép về trước”. Ông ta ngay lập tức đứng chặn tôi lại và hùng hổ tuyên ra những lời mặc cả: “Đừng làm giá nữa, bao nhiêu em nói đ? Cỡ nào anh cũng cấp cho em được hết, anh có thể giúp cả gia đình em sung sướng chứ không riêng gì mình em. Chuyện này chỉ có anh và em biết, chúng ta bí mật không ai biết đâu...”. Tôi sững người vì túc giận và sợ hãi, cũng may bạn tôi kịp đẩy ông ta ra và kéo tôi đi. Đã quay lưng bước đi, nhưng tôi vẫn quay lại và gào lên: “Đúng! Đúng là tôi không giàu nhưng tôi sẽ không bán rẻ mình. Tôi không muốn bất cứ ai khinh thường tôi. Tạm biệt”.

“Giá của em một đêm là bao nhiêu?”, “Em ơi, 3000$ đủ không? Nếu thiếu em cho anh biết giá của em đi”. Những phiền toái kiểu này, sau này tôi gặp rất nhiều trong thời gian theo đuổi nghề người mẫu. Cứ mỗi lần như thế tôi lại phải đổi số điện thoại để tránh bị làm phiền. Đôi khi tìm cho mình sự yên tĩnh thật khó. Càng được nhiều người biết đến thì sự yên tĩnh càng khó hơn. Đó là cái chân lý mà khi nào nổi tiếng thì mới ngộ ra.
Tiền bạc, sự nổi tiếng, những thứ đó có một ma lực cám dỗ quá lớn, với một cô gái trẻ. Và ma lực đó còn kinh khủng hơn khi chúng tôi sống và làm việc trong ngành giải trí, nơi có quá nhiều thứ đẹp đẽ để phù phiếm. Tôi đã thấy nhiều bạn người mẫu đồng trang lứa lao như con thiêu thân vào thứ ánh sáng đầy mê hoặc của tiền bạc và sự nổi tiếng. Còn tôi, cũng khao khát điều đó lắm chứ, nhất là khi tôi xuất thân trong một gia đình kinh tế không dư dả, nhất là khi để có được những thứ “có thể bỗng chốc có được nó”, chắc chắn tôi có cả một con đường dài vất vả phía trước, mà cũng có thể là đi mà không bao giờ tới được đích. Nhưng những cảm giác tiếc nuối chỉ nhen nhóm một lúc rồi tắt ngấm khi tôi tự bừng tỉnh với suy nghĩ: mọi thứ đều có cái giá của nó, không ai cho cho không mình bao giờ, nhất là khi mình không phải là họ hàng thân thiết gì của họ. Thuận theo sự cám dỗ đó giống như một canh bạc quá lớn của cuộc đời mà phần thua chắc chắn sẽ thuộc về tôi. Tôi quá bản lĩnh ư khi đưa tay ra định chạm vào nó rồi lại rút tay vào? Không, tôi không phải thánh thần gì, tôi cũng chỉ là cô gái mới lớn, với muôn vàn ước mơ...
Để vượt qua được cám dỗ của đồng tiền, tôi thầm cám ơn gia đình. Chính những câu nói ngăn cấm tôi đến với nghề người mẫu của người thân đã khiến tôi không thể lạc lối, nói đúng hơn là không dám lạc lối vì tôi muốn chứng minh với họ, rằng tôi không sai khi chọn nghề người mẫu. Bố phản đối tôi theo nghề này, bà ngoại thì điện thoại hoài, bảo: “Đừng làm người mẫu nữa. Sa ngã là xấu hổ lắm con ơi...”. Bà con hàng xóm rồi họ hàng, ai cũng nói những câu kiểu như: “Nghề người mẫu có tốt đẹp gì đâu, nào là se xua diêm dúa, cặp kè tùm lum, rồi làm gái hạng sang...”. Những câu nói đó cứ như dao cứa vào lòng, nhưng tôi tự nhủ, mình không làm điều xấu hổ cả, cái nghề không hề có tội, người làm lệch lạc đi hình ảnh đẹp của nghề nghiệp mới có tội. Tôi sẽ không làm cho gia đình và người thân phải thất vọng trong công việc mà tôi đã chọn. Công việc người mẫu đã giúp tôi có thể đứng trên đôi chân của mình, tiêu xài tiền của chính mình làm ra... Dù xung quanh nghề này có nhiều những lời thị phi, nhưng tôi không phải là người đóng góp nên cái thị phi đó.. Tôi cũng cảm ơn những người đi trước, những người đã từng ngã vào sức cám dỗ của tiền bạc và sự nổi tiếng, bởi họ đã cho tôi thấy kết quả của việc đó là như thế nào”.
Theo Sành điệu