Thư cuối cho anh...

Jolie

Member
Giờ thì em không đủ kiên nhẫn để chờ, để ước nữa rồi anh ạ! Có lẽ em sẽ phải đi lấy chồng và chôn vùi tất cả những kỷ niệm đẹp giữa hai chúng ta...​
spacer.gif
Anh!
ANH biết em đang viết cho anh đúng vậy không?
Anh!
Em thực sự muốn được gọi tên anh, em thực sự muốn nói với anh những lời tận đáy con tim, em thực sự muốn anh biết vị trí của anh trong trái tim em quan trọng như thế nào. Anh có biết không? Tất cả những gì thiêng liêng nhất em đều muốn dành cho anh... Nhưng anh lại không muốn tất cả những điều đó, anh không muốn có đúng vậy không anh?
Anh!
Anh có biết không? Mỗi khi có ai đó mời em đi uống cafe thì em đều ước giá như người đó là anh. Mỗi khi có ai đó muốn níu giữ em trong vòng tay, em đều ước giá như người đó là anh. Mỗi khi có ai đó muốn là chỗ dựa của cuộc đời em, em lại ước giá như người đó là anh... Nhưng anh lại không muốn tất cả những điều đó, anh không muốn có đúng vậy không anh???
Anh!
EM cứ chờ...chờ mãi; em cứ ước...ước mãi; chờ đến ngày anh nói với em rằng anh cũng yêu em; em hi vọng anh sẽ nói với em rằng: chỉ vì hoàn cảnh, chỉ vì ... và em cũng quan trọng trong cuộc đời anh... Nhưng anh lại không muốn tất cả những điều đó, anh đã không nói gì cả, là vì anh không muốn có đúng vậy không anh?


View attachment 8117


Anh ah!
Giờ thì em không đủ kiên nhẫn để chờ, để ước nữa rồi anh ạ! Người ta vẫn thường nói: "con gái có thì" mà! Có lẽ em phải đi lấy chồng, em phải thực hiện cái điều mà một người bình thường nào cũng phải làm... Em không muốn là người bất thường... Anh biết không? Ở cơ quan em, ai ai cũng có người để giới thiệu, để dẫn đi trong những buổi gặp mặt nhau..., chỉ có em là vẫn một mình. Ở cơ quan em ai ai cũng hỏi em đã có người yêu chưa để các cô làm mai cho... Em sợ nhất trả lời câu hỏi ấy. Em nói dối, em giả vờ không quan tâm, không để ý đến chuyện đó... Nhưng thực sự trong lòng em cảm thấy thật cô đơn. Anh vô tình không biết hay là anh vô tâm?
Anh! Có phải em quá ngây thơ không anh? Em đã tin tất cả những lời anh nói với em… Em đã từng rất hạnh phúc… Nhưng anh lại nói rằng “anh xin lỗi em!”. Có phải anh muốn nói với em rằng: anh đã đùa cợt em? Em không giận anh nhưng em lại không muốn nghe điều đó… em lảng tránh, em không muốn tin cái đính chính của anh… Em đã rất đau… Anh đã không biết có đúng vậy không anh?
Anh!
Giờ đây đang đứng giữa ngã ba đường, em đang đứng giữa ranh giới của hai sự lựa chọn: hoặc là đồng ý lấy chồng và tất cả những gì liên quan đến anh em phải chôn vùi tất cả; hoặc là em cứ sống như thế này…thương nhớ về một người không thương nhớ đến mình…
Chắc em phải lựa chọn phương án thứ nhất, nếu không muốn mình trở thành người dở hơi, anh có nghĩ vậy không? Biết thế nhưng sao lòng em lại buồn đến thế! Giờ đây em chuẩn bị gật đầu người ta thì nỗi nhớ anh lại trổi dậy, em nhớ anh thật đấy! Em muốn gọi cho anh, em muốn được gặp anh… Em xem lại tất cả những kỉ niệm… chỉ thấy nhớ anh da diết.
Anh!
Em biết phải làm sao đây? Nếu gật đầu rồi em sẽ không được phép nhớ đến anh, em sẽ không được phép xem lại những gì thuộc về anh… Nếu gật đầu rồi em sẽ không thể nói với anh rằng em đã từng yêu anh biết bao nhiêu… Anh không biết có đúng vậy không anh?
Anh!
Ngày mai khi em đã lấy chồng, em sẽ chôn vùi tất cả những tình cảm em dành cho anh; em không biết bản lĩnh của em đến đâu nhưng thực sự em đang muốn trút hết những nhớ thương vào đây lần sau cuối… Nhớ thương anh 10 năm và có lẽ chỉ 10 năm ấy thôi anh ạ! Không biết anh có biết không nhỉ? Có lẽ là anh không biết có đúng vậy không anh?
Anh ah!
Cuộc đời ngắn ngủi, hạnh phúc nhỏ nhoi... Em không cùng đi với anh đến hết cuộc đời được nhưng em luôn chúc phúc cho anh, em luôn cầu mong cho anh được hạnh phúc! "Ngàn năm nữa...". Xin hẹn anh kiếp sau, nếu có kiếp sau... em mong mình không vô duyên đến thế! SKNOW
 

Attachments

  • 1..jpg
    1..jpg
    29 KB · Views: 0
Back
Top