T
T$
Guest
Cuối tuần, sếp bảo tài xế riêng chạy xe thẳng đến một nhà hàng sang trọng quen biết, hai thầy trò nhậu xả láng một chầu. Khi đã ngà ngà say, tay tài xế vừa rót vào cốc sếp vừa nói:
- Theo ý em… để bảo vệ được chiếc ghế ngồi lâu dài… Sếp nên chạy mua một tấm bằng thạc sĩ… nó như bùa hộ thân…
Sếp trợn mắt, nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất, gằn giọng:
- Chú mày khéo lo bò trắng răng. Tao đây đã có chiếc Ô Dù bự trên đầu bảo kê lâu nay, cần gì đến mấy tấm bằng giả, hả?
- Nhưng… vừa qua em nghe được nhiều lời ra tiếng vào ở xí nghiệp… nói rằng sếp dốt chuyên môn và dốt cả văn hoá… chẳng khác gì một thằng mù đi đường!
- Tao là thằng mù cũng được có sao đâu? Chỉ xì xào thì làm gì được nhau?
- Dĩ nhiên là chẳng có thằng nào con nào làm gì được sếp, nhưng chuyện này làm em nhớ đến một câu chuyện của đất nước Phù Tang hoa anh đào…
- Chuyện như thế nào?
- Có một người mù được bạn tặng cho một chiếc đèn lồng để xách khi đi đường vào ban đêm, ông ta không nhận nói rằng: “Một người mù như ta thì tối hay sáng cũng như nhau, ta đâu phải cần đến đèn”. Người bạn giải thích: “Tuy anh không cần đèn, nhưng khi đi đường vào ban đêm, trong tay anh có đèn thì người khác sẽ không đụng vào anh!”. Nghe có lý, người mù nhận lấy đèn và đi ra đường. Bỗng có một người đi đường đụng phải ông ta, ông ta sùng gan lên quát: “Bộ anh mù hay sao mà không thấy đèn của tôi?”. Người đi đường kia mới nhỏ nhẹ đáp: “Ông có đèn, nhưng đèn đã tắt ngóm từ bao giờ rồi ông ơi!”… Chuyện như vậy đó, thưa sếp!
- Ý của chú mày là…?
- Chiếc Ô Dù của sếp mấy tháng qua rồi bị báo chí đua nhau đánh cho tơi tả, uy tín đã bị sút giảm. Không lẽ sếp chờ cho đến khi Ô Dù gãy gọng, sút cán, tàn rách te tua rồi mới chịu lo cho bản thân mình? Em e rằng lúc đó đã quá muộn…
- Nhưng, tao sẽ không như lão mù trong câu chuyện đâu. Đã mù thì ở tịt trong nhà cho yên, mắc gì ra đường ban đêm cho sinh chuyện rắc rối? Tao đã chuẩn bị “hạ cánh an toàn” hưu non rồi, khà khà khà…
- Theo ý em… để bảo vệ được chiếc ghế ngồi lâu dài… Sếp nên chạy mua một tấm bằng thạc sĩ… nó như bùa hộ thân…
Sếp trợn mắt, nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất, gằn giọng:
- Chú mày khéo lo bò trắng răng. Tao đây đã có chiếc Ô Dù bự trên đầu bảo kê lâu nay, cần gì đến mấy tấm bằng giả, hả?
- Nhưng… vừa qua em nghe được nhiều lời ra tiếng vào ở xí nghiệp… nói rằng sếp dốt chuyên môn và dốt cả văn hoá… chẳng khác gì một thằng mù đi đường!
- Tao là thằng mù cũng được có sao đâu? Chỉ xì xào thì làm gì được nhau?
- Dĩ nhiên là chẳng có thằng nào con nào làm gì được sếp, nhưng chuyện này làm em nhớ đến một câu chuyện của đất nước Phù Tang hoa anh đào…
- Chuyện như thế nào?
- Có một người mù được bạn tặng cho một chiếc đèn lồng để xách khi đi đường vào ban đêm, ông ta không nhận nói rằng: “Một người mù như ta thì tối hay sáng cũng như nhau, ta đâu phải cần đến đèn”. Người bạn giải thích: “Tuy anh không cần đèn, nhưng khi đi đường vào ban đêm, trong tay anh có đèn thì người khác sẽ không đụng vào anh!”. Nghe có lý, người mù nhận lấy đèn và đi ra đường. Bỗng có một người đi đường đụng phải ông ta, ông ta sùng gan lên quát: “Bộ anh mù hay sao mà không thấy đèn của tôi?”. Người đi đường kia mới nhỏ nhẹ đáp: “Ông có đèn, nhưng đèn đã tắt ngóm từ bao giờ rồi ông ơi!”… Chuyện như vậy đó, thưa sếp!
- Ý của chú mày là…?
- Chiếc Ô Dù của sếp mấy tháng qua rồi bị báo chí đua nhau đánh cho tơi tả, uy tín đã bị sút giảm. Không lẽ sếp chờ cho đến khi Ô Dù gãy gọng, sút cán, tàn rách te tua rồi mới chịu lo cho bản thân mình? Em e rằng lúc đó đã quá muộn…
- Nhưng, tao sẽ không như lão mù trong câu chuyện đâu. Đã mù thì ở tịt trong nhà cho yên, mắc gì ra đường ban đêm cho sinh chuyện rắc rối? Tao đã chuẩn bị “hạ cánh an toàn” hưu non rồi, khà khà khà…