Số đẹp

Jolie

Member
Anh lên mạng, vào Google cặm cụi tìm trang rao bán SIM. Anh muốn tống khứ cái SIM số đẹp tậu được cách đây đúng sáu tháng với giá hai triệu đồng. SIM có số đuôi 0984 trùng tháng, năm sinh của anh. Nàng gọi điện nhận mua ngay.

Nàng bảo:

- Số SIM là ngày tháng năm sinh của em.

Anh cười:

- Hy vọng nó sẽ mang đến may mắn cho em.

Nàng hỏi:

- Thế sao anh lại bán nó đi?

- Vì cái SIM đó không thuộc về anh.

- Thế nó thuộc về em chắc?

- Dĩ nhiên. Nếu em đủ sức mạnh để giữ nó.
0108.jpg

- Đủ sức mạnh ư?

Anh và nàng quen nhau từ khi đó. Rồi hẹn gặp nhau, câu đầu tiên nàng nói với anh:

- Em rất sợ mình tan biến như cơn gió…

Anh thấy thương nàng.

Nàng kể cho anh nghe về cuộc đời mình, đứa trẻ bị bỏ rơi được nhà chùa nuôi từ nhỏ. Lớn lên, nàng xuống thành phố học rồi ở lại làm việc cho đến bây giờ. Nàng bảo rất nhớ mẹ, một nỗi nhớ mơ hồ không đoán định vì nàng chưa khi nào được gặp mẹ, được ủ ấm những mùa đông bằng đôi bàn tay mẹ, được yêu thương bằng tình yêu của mẹ. Nhưng nàng luôn cảm giác mẹ ở rất gần, gần như cơn gió chạm vào da thịt.

Anh hỏi:

- Sao em không đi tìm mẹ?

Nàng bảo:

- Mỗi khi em định đi tìm thì lại thấy mẹ xa em hơn. Rất xa, tựa hồ em sẽ không thể tìm thấy được.

Anh định nói một vài câu an ủi nàng, nhưng chẳng biết phải nói gì nên im lặng.

Từ khi quen nhau, nàng hay rủ anh lang thang phố. Nàng thích đi thử những đôi giầy cũ, có khi thử cả buổi chẳng mua được đôi nào. Anh đôi lúc cũng cằn nhằn:

- Sao em không vào shop mua ngay một đôi mới, có đáng là bao.

Buột miệng rồi anh lại sợ nàng giận, nhưng không, nàng chỉ cười. Nàng bảo nàng không thích thế, mỗi đôi giầy cũng giống như một số phận. Số phận của nàng đã bị quá khứ đánh cắp mất rồi, nàng muốn tìm lại nó như thể nàng muốn tìm lại mẹ, nhưng tìm mãi mà không được. Anh trách nàng hay cả nghĩ. Nhưng nàng lại bảo:

- Em rất sợ mình tan biến như cơn gió…

Những lúc ấy thật sự anh muốn ôm nàng vào lòng. Ôm thật chặt và chẳng bao giờ bỏ ra. Nhưng rốt cuộc, chẳng bao giờ anh đủ can đảm để làm thế. Kể cả khi anh cảm nhận rất rõ là nàng sắp rời xa anh. Một sự mơ hồ, có thể cũng giống như nàng nhớ về người mẹ đã bỏ rơi nàng.

Anh mơ thấy anh và nàng nắm tay nhau đi trên một con đường dài, lá mùa thu rụng vàng như thảm lụa. Bỗng nhiên nàng quay lại cười rồi một cơn gió nổi lên, cuốn xoáy thảm lá vàng. Anh tuột tay nàng, réo gọi, nhưng không một tiếng đáp trả. Đến khi gió lặng thì nàng biến mất. Trên con đường vàng hun hút chỉ còn mình anh.

Còn chưa hết bàng hoàng vì giấc mơ thì chuông điện thoại reo lên, vừa âm vang vừa ma mị. Anh rùng mình, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, một linh cảm về nàng hiện ra trong đầu. Anh muốn xóa nó đi, muốn lấy lại bình tĩnh, muốn trấn an mình rằng sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra, nàng sẽ không sao đâu, nàng vốn rất mạnh mẽ và cẩn thận.

Nhưng càng trấn an thì tim anh càng co thắt. Rõ ràng anh đã đổi nhạc chuông điện thoại nhưng sao giờ lại là cái nhạc rùng rợn, gấp gáp như đẩy người ta vào nỗi sợ hãi tột độ, cô đơn tột độ. Anh rất muốn với tay tắt điện thoại nhưng không thể, tay anh cứng đờ. Đó là số của nàng, số mà anh đã bán cho nàng từ hơn hai tháng trước.

Nàng mất vì một cơn đau tim. Khi người ta báo như vậy, anh hoàn toàn không tin vì chưa bao giờ nàng nói với anh rằng nàng bị bệnh. Nhưng nàng đã ra đi thật, mãi mãi anh không còn nhìn thấy nàng, được đi chọn giầy cũ cùng nàng và ngồi nghe nàng thủ thỉ rằng rất nhớ mẹ, một nỗi nhớ mơ hồ. Và để nghe nàng nói trong run rẩy rằng “Em rất sợ mình tan biến như cơn gió…”.

Anh ngồi một mình trên tầng cao nhớ đến nàng, chợt nhớ về cái ngày anh lên mạng rao bán SIM. Và anh nhớ… Nhớ ra anh từng rất thích cái SIM đó, nhưng từ lúc mua nó, anh thấy toàn gặp những chuyện rủi ro. Thậm chí trong một giấc mơ, anh thấy có người bảo rằng nếu ai dùng cái SIM ấy sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp gì. Anh đã quên nói điều đó với nàng, quên nói rằng anh chẳng ra gì nên mới mang cái mà mình muốn đi bán cho người khác. Người khác ấy lại chính là nàng, người anh đã trót thương yêu.

Anh xin giữ lại SIM của nàng. Hằng ngày có rất nhiều người gọi đến và họ giật mình khi vẫn có tiếng “A lô!”. Nàng đã chết rồi cơ mà? Phải! Nàng đã chết. Anh nhớ lần cuối cùng gặp nhau, nàng nói:

- Em sắp đi tìm mẹ rồi? Dạo này em hay nghe thấy có một người đàn bà gọi em. Chắc là mẹ gọi em đấy, rồi em sẽ đi tìm…

Thế là anh đã để tuột tay nàng trên con đường rải thảm lá vàng tít tắp. Hôm nay là sinh nhật nàng. Ngày tháng trùng khớp với số SIM anh bán cho nàng. Nàng cũng từng nói với anh rằng nàng mua nó để mọi người nhớ đến nàng, để nàng đừng tan biến đi như cơn gió…

Theo tintuconline​
 
Back
Top