Những ngày gần đây, câu hỏi này được bà con người Việt đang sinh sống tại Cộng hòa Séc quan tâm tới rất nhiều.

Trong tương lại không xa, sau vụ án là dẫn độ để thi hành án tù tại Việt Nam. Ảnh denik.cz
Phần vì công việc kinh doanh bán buôn ngày một kém đi, phần vì các tệ nạn do chính người Việt gây ra như tổ chức buôn bán các chất gây nghiện, trồng cần sa càng lúc càng nhân rộng. Phía chính quyền Séc đã không chỉ cảnh báo nhiều lần trên các phương tiện thông tin đại chúng về nhức nhối này và gần đây nhất, Bộ nội vụ Séc cùng với đại diện Bộ nội vụ Việt Nam đã trực tiếp bàn cách giải quyết, thống nhất biện pháp loại trừ những tệ nạn trên. Hai bên bày tỏ quyết tâm nhưng rồi cần sa vẫn cứ tìm thấy, cuộc sống của đại bộ phận bà con làm ăn cần cù vẫn “dơ bẩn” trong cách nhìn của người bản xứ.
Một số người có chút tiền mang về nước đầu tư vào chứng khoán, vào đất cát, khách sạn, nhà hàng đúng lúc quả bóng đầu tư đang được bơm cho căng, bây giờ nổ sinh thiệt hại tứ bề. Họa vô đơn chí, quay sang làm lại không còn cơ hội vì tiền đang nằm chình ình ra kia mà ở lại nhìn khối tài sản đang ngày đêm “cho gió gửi lời” thì nẫu ruột. Người đang lăm le về đầu tư nhìn thấy mấy đại gia vật vưỡng như thế mà còn”ra đi” sinh nhụt chí. Ở lại biết làm gì ngoài đi rình xem làng nào chưa có cửa hàng bán thực phẩm để mở nhưng xem ra cơ hội khó thành. Có làng hơn trăm nóc nhà cứ nghĩ không ai để ý thế mà đến nơi đã thấy trong góc phố cửa hiệu biển vàng, chữ đỏ dưới cái nền in chi chít nào dứa, nào cam đặc trưng của người Việt mình rồi.
Người bán hàng vải tranh thủ bày hết những mặt hàng mình có trên một cái giá hình chữ A lòi ra mặt phố để cố thu hút khách. Nhưng chỉ nhìn vào bộ dạng chủ nhân cũng đủ biết: “Sắp chết” đến nơi rồi. Vậy là hoang mang, về có tí tiền không có cầu, không có mối quen chả khác gì con vịt họ vặt cho một lúc trụi lông mà ở lại phải tự bươn chải trong khi các phí về xã hội như bảo hiểm y tế, xã hội phải trả đều đều. Tiền ăn, tiền ở, con cái học hành, đôi năm về phép một lần mà vào đúng dịp Tết thì móm nặng. Khó khăn là vậy nhưng bảo tìm một việc làm mới hay thay đổi cung cách bán buôn là điểu không tưởng. Thói quen của người Việt mình là ít chịu tìm tòi mà chỉ học lỏm cách làm của người đi trước. Một dạo rộ lên làm sơn sửa móng tay, rồi đến cửa hàng thực phẩm và bây giờ đến phở.

Làm sao cho các cháu, thế hệ sau không hổ thẹn với thế hệ trước. Ảnh: Success Praha.
Nhìn lại sự phát triển cộng đồng người Việt ở Séc mới thấy sự làm ăn manh mún ngay từ ngày đầu lập nghiệp. Phần đa là tự phát theo kiểu “mỳ ăn liền” chứ không hề cố gắng xây dựng thương hiệu làm ăn lâu dài. Cũng có một vài doanh nhân nhìn xa hơn nhưng cũng chỉ là những dịch vụ nhằm hút tiền từ trong túi đồng bào mình chứ chưa hoặc không len lỏi để khẳng định thương hiệu với nước sở tại. Có chăng khoảng gần chục doanh nghiệp làm được việc này trong tổng số hàng mấy chục ngàn người đang kinh doanh tại đây.
Chúng ta đều thấy, phía các doanh nghiệp Séc sau một thời gian coi thường đội quân bán lẻ người Việt họ đã nhận ra sai lầm của mình nên ngoài việc thay đổi thời gian bán hàng, thay đổi giá cả họ còn len lỏi đến từng vị trí ngóc ngách nhất trong các cụm dân cư để đặt cửa hàng nhằm “tuyên chiến” với sự cần cù của người Việt. Chuỗi siêu thị Kaufland còn quyết liệt hơn khi định vị số lượng mặt hàng được mua để hạn chế tối đa sự “mua quá tải” của khách hàng người Việt. Các siêu thị bán hàng vải liên tục tung ra những chiêu khuyến mại và các mặt hàng giá cả đều được điều chỉnh hết sức hợp lý.
Chúng ta hãy cùng hình dung, một ngày nào đó khi các mặt hàng bông vải sợi, hàng dụng cụ gia đình được chuyển chủ yếu từ Trung Quốc và Thổ Nhĩ Kỳ khó khăn hơn thậm chí không nhập được thì số lượng lớn người Việt ở đây sẽ làm gì? Và khi người dân họ quá chán với bát phở được chế biến bởi những đầu bếp chỉ quen nấu bát canh cua bắt được từ ruộng về? Tất cả sẽ không thể giản đơn mãi được bởi ngoài sự cạnh tranh về giá cả, thì chất lượng sản phẩm, đạo đức kinh doanh vẫn luôn là thước đo để biểu thị sự tồn tại cho mỗi doanh nghiệp dù người đó đang kinh doanh ở đâu.
Câu trả lời về một hướng đi cho một người đã khó huống hồ cho cả một cộng đồng khi mỗi người lại chỉ nghĩ cho mình, cho cái lợi tức thì mà quên đi sự ảnh hưởng của việc đang làm tới tương lai con cháu. Con em chúng ta nhiều cháu tốt nghiệp đại học, bằng có trong tay đi xin việc vẫn vô cùng khó không chỉ bởi khủng hoảng kinh tế mà còn bởi sự kỳ thị và bởi thế hệ người lớn đã để lại những dấu ấn khó phai về sự thiếu văn hóa trong ứng sử, các tệ nạn xã hội trong con mắt người dân bản xứ. Đi đâu, về đâu, câu hỏi ấy còn vang lên mãi rồi lại loanh quanh câu trả lời:”Ôi dào, lo bò trắng răng, nước nổi thì bèo cũng nổi”. Lo gì!
Châu Giang
Gửi đăng Vietinfo.eu



Trong tương lại không xa, sau vụ án là dẫn độ để thi hành án tù tại Việt Nam. Ảnh denik.cz
Phần vì công việc kinh doanh bán buôn ngày một kém đi, phần vì các tệ nạn do chính người Việt gây ra như tổ chức buôn bán các chất gây nghiện, trồng cần sa càng lúc càng nhân rộng. Phía chính quyền Séc đã không chỉ cảnh báo nhiều lần trên các phương tiện thông tin đại chúng về nhức nhối này và gần đây nhất, Bộ nội vụ Séc cùng với đại diện Bộ nội vụ Việt Nam đã trực tiếp bàn cách giải quyết, thống nhất biện pháp loại trừ những tệ nạn trên. Hai bên bày tỏ quyết tâm nhưng rồi cần sa vẫn cứ tìm thấy, cuộc sống của đại bộ phận bà con làm ăn cần cù vẫn “dơ bẩn” trong cách nhìn của người bản xứ.
Một số người có chút tiền mang về nước đầu tư vào chứng khoán, vào đất cát, khách sạn, nhà hàng đúng lúc quả bóng đầu tư đang được bơm cho căng, bây giờ nổ sinh thiệt hại tứ bề. Họa vô đơn chí, quay sang làm lại không còn cơ hội vì tiền đang nằm chình ình ra kia mà ở lại nhìn khối tài sản đang ngày đêm “cho gió gửi lời” thì nẫu ruột. Người đang lăm le về đầu tư nhìn thấy mấy đại gia vật vưỡng như thế mà còn”ra đi” sinh nhụt chí. Ở lại biết làm gì ngoài đi rình xem làng nào chưa có cửa hàng bán thực phẩm để mở nhưng xem ra cơ hội khó thành. Có làng hơn trăm nóc nhà cứ nghĩ không ai để ý thế mà đến nơi đã thấy trong góc phố cửa hiệu biển vàng, chữ đỏ dưới cái nền in chi chít nào dứa, nào cam đặc trưng của người Việt mình rồi.
Người bán hàng vải tranh thủ bày hết những mặt hàng mình có trên một cái giá hình chữ A lòi ra mặt phố để cố thu hút khách. Nhưng chỉ nhìn vào bộ dạng chủ nhân cũng đủ biết: “Sắp chết” đến nơi rồi. Vậy là hoang mang, về có tí tiền không có cầu, không có mối quen chả khác gì con vịt họ vặt cho một lúc trụi lông mà ở lại phải tự bươn chải trong khi các phí về xã hội như bảo hiểm y tế, xã hội phải trả đều đều. Tiền ăn, tiền ở, con cái học hành, đôi năm về phép một lần mà vào đúng dịp Tết thì móm nặng. Khó khăn là vậy nhưng bảo tìm một việc làm mới hay thay đổi cung cách bán buôn là điểu không tưởng. Thói quen của người Việt mình là ít chịu tìm tòi mà chỉ học lỏm cách làm của người đi trước. Một dạo rộ lên làm sơn sửa móng tay, rồi đến cửa hàng thực phẩm và bây giờ đến phở.
![]() |

Làm sao cho các cháu, thế hệ sau không hổ thẹn với thế hệ trước. Ảnh: Success Praha.
Nhìn lại sự phát triển cộng đồng người Việt ở Séc mới thấy sự làm ăn manh mún ngay từ ngày đầu lập nghiệp. Phần đa là tự phát theo kiểu “mỳ ăn liền” chứ không hề cố gắng xây dựng thương hiệu làm ăn lâu dài. Cũng có một vài doanh nhân nhìn xa hơn nhưng cũng chỉ là những dịch vụ nhằm hút tiền từ trong túi đồng bào mình chứ chưa hoặc không len lỏi để khẳng định thương hiệu với nước sở tại. Có chăng khoảng gần chục doanh nghiệp làm được việc này trong tổng số hàng mấy chục ngàn người đang kinh doanh tại đây.
Chúng ta đều thấy, phía các doanh nghiệp Séc sau một thời gian coi thường đội quân bán lẻ người Việt họ đã nhận ra sai lầm của mình nên ngoài việc thay đổi thời gian bán hàng, thay đổi giá cả họ còn len lỏi đến từng vị trí ngóc ngách nhất trong các cụm dân cư để đặt cửa hàng nhằm “tuyên chiến” với sự cần cù của người Việt. Chuỗi siêu thị Kaufland còn quyết liệt hơn khi định vị số lượng mặt hàng được mua để hạn chế tối đa sự “mua quá tải” của khách hàng người Việt. Các siêu thị bán hàng vải liên tục tung ra những chiêu khuyến mại và các mặt hàng giá cả đều được điều chỉnh hết sức hợp lý.
Chúng ta hãy cùng hình dung, một ngày nào đó khi các mặt hàng bông vải sợi, hàng dụng cụ gia đình được chuyển chủ yếu từ Trung Quốc và Thổ Nhĩ Kỳ khó khăn hơn thậm chí không nhập được thì số lượng lớn người Việt ở đây sẽ làm gì? Và khi người dân họ quá chán với bát phở được chế biến bởi những đầu bếp chỉ quen nấu bát canh cua bắt được từ ruộng về? Tất cả sẽ không thể giản đơn mãi được bởi ngoài sự cạnh tranh về giá cả, thì chất lượng sản phẩm, đạo đức kinh doanh vẫn luôn là thước đo để biểu thị sự tồn tại cho mỗi doanh nghiệp dù người đó đang kinh doanh ở đâu.
Câu trả lời về một hướng đi cho một người đã khó huống hồ cho cả một cộng đồng khi mỗi người lại chỉ nghĩ cho mình, cho cái lợi tức thì mà quên đi sự ảnh hưởng của việc đang làm tới tương lai con cháu. Con em chúng ta nhiều cháu tốt nghiệp đại học, bằng có trong tay đi xin việc vẫn vô cùng khó không chỉ bởi khủng hoảng kinh tế mà còn bởi sự kỳ thị và bởi thế hệ người lớn đã để lại những dấu ấn khó phai về sự thiếu văn hóa trong ứng sử, các tệ nạn xã hội trong con mắt người dân bản xứ. Đi đâu, về đâu, câu hỏi ấy còn vang lên mãi rồi lại loanh quanh câu trả lời:”Ôi dào, lo bò trắng răng, nước nổi thì bèo cũng nổi”. Lo gì!
Châu Giang
Gửi đăng Vietinfo.eu


