Phặc phiền sau vai núi

Jolie

Member
Hùng vốn là chàng trai phóng khoáng. Khi đến vùng núi này và nghe câu hát về hoa phặc phiền, anh muốn đi tìm nó.

Dòng Năng ùng ục khi đi qua hang núi. Trông nó lúc này hệt con thú hoang bị trúng tên nơi cuống họng đang cố nẩy lên, đẩy những âm thanh thoát ra trong cơn đau đớn man dại. Những cơn sóng đánh mạnh vào hai bên bờ như những chiếc lưỡi mác chao qua lại.

Trời chiều ảm đạm, con thuyền độc mộc lướt nhanh vào miệng hang rồi khuất hẳn sau vách đá lô nhô. Không khí hăng hăng mùi phân dơi.

Nâng máy ảnh lia vài ba kiểu, Hùng vội vã giục người đàn ông cầm lái tăng tốc, đi sâu vào trong. Anh vừa thấy thấp thoáng đằng xa bóng áo chàm trên một con thuyền độc mộc. Đến bãi cát mịn giữa lòng hang, anh ra hiệu cho thuyền dừng lại. Sau khi neo thuyền lên bãi cát, người đàn ông ngó lơ đi nơi khác, vẻ mặt không chút biểu cảm.

Không mang theo đèn pin, chẳng thể đi sâu vào lòng hang, Hùng đành bảo ông lái cho thuyền quay về. Người đàn ông trầm tĩnh, cân chỉnh đuôi tôm cho thuyền chạy sát bờ, sóng nhấp nhô va vào hốc đá.

Đang lẩm nhẩm một câu hát về loài hoa phặc phiền, đột nhiên, người đàn ông cầm lái đưa tay tắt máy. Rồi ông buông tiếng thở dài đánh thượt để mặc con thuyền nhè nhẹ tiến vào bãi đậu.

Mệt bã người, Hùng uể oải bước ra khỏi khoang, cố ngoái lại dặn người chủ thuyền: “Mai bác đưa con đi nữa nhé!”.

Ông hỏi: “Cậu đi đâu?”, Hùng đáp: “Con chưa biết!”. Ông ta buông tiếng “À” rồi mắt dõi nhìn xa xăm.


rung.jpg



Bến neo thuyền vắng lặng, chỉ còn lại người đàn ông trầm ngâm ngồi vê vê điếu thuốc chậm rãi đưa lên miệng. Vẫn cái nhìn vô định, ông khẽ thở dài lẩm nhẩm một câu gì đó. Tiếng máy lại phành phạch nổi lên, con thuyền rời bến rồi cứ thế trôi tuột vào mịt mùng sương, trong bóng chiều chạng vạng.

Tiếng tích tắc từ chiếc đồng hồ để bàn dần đưa Hùng vào trạng thái vô thức. Anh có thói quen đặt chiếc đồng hồ để bàn ngay sát bên tai, có vẻ như kỳ quặc nhưng chính điều đó đã giúp anh qua được những cơn mất ngủ từng kéo dài cả tháng trời. Khi đang ngủ chập chờn, Hùng chợt nghe loáng thoáng có tiếng gọi bên liếp phên. Tiếng gọi ban đầu nghe gần lắm, nhưng khi Hùng lắng nghe, nó lại có vẻ mơ hồ xa xăm. Choàng tỉnh dậy, Hùng ngó ra ngoài vuông cửa, thấp thoáng dưới trăng bóng con thuyền lướt nhẹ, qua lùm cây, không phải mơ, rõ là một con thuyền.

Kim đồng hồ chỉ 12 giờ. Tiếng tích tắc, tích tắc lúc này nghe rờn rợn. Hùng vùi mình dưới tấm thổ cẩm mãi vẫn không tài nào dỗ lại được giấc ngủ. Tức mình, anh ngồi dậy, với tay cầm chiếc đồng hồ tháo bung pin, tiếng tích tắc như vẫn còn đâu đó cứ vang mãi trong màn đêm ma mị.

Hình ảnh con thuyền bí ẩn nơi hang sâu lúc chiều lại thấp thoáng hiện ra. Có bóng sơn nữ áo chàm vẫy vẫy tay gọi, Hùng vụng về cố cho thuyền chạy sát theo chiếc độc mộc của nàng, tiếng cười lanh lảnh tan vào sóng. Bỗng chốc, tất cả mù mịt quay cuồng trong những lớp sương dày đặc nối đuôi nhau chạy tràn mặt nước.

Hùng mở mắt, ánh sáng chói loà nơi vuông cửa phản chiếu từ mặt hồ, rọi thẳng vào mặt làm hai mắt anh nhíu lại, cay cay.

Hoa phặc phiền là thứ hoa gì mà mấy ngày nay Hùng lặn lội tìm kiếm đến mất ăn, mất ngủ. Bóng áo chàm kia là ai hay chỉ là ảo giác? Con thuyền đó là thật, vậy bóng người trên độc mộc ấy đã biến vào đâu nơi lòng hang tối đen đến nhường kia?

Hùng cố tìm mọi cách lý giải những câu hỏi trong đầu mình nhưng mọi giả định anh đưa ra đều không thoả đáng.

Ngoài bến, khách tấp nập lên xuống, họ đeo trên vai nào máy quay, máy ảnh đủ loại với vẻ háo hức. Người đàn ông chở anh hôm qua đang lặng lẽ neo thuyền vào một hốc đá. Thấy anh, ông ta khẽ gật đầu chào.

Nhón nhẹ chân, Hùng leo vội lên thuyền bảo ông chở lại hang đá hôm qua. Dưới cái nắng gắt gay, ông gò lưng dồn sức quay mạnh cần máy, tiếng nổ phành phạch ngắt quãng rồi vọt lên, con thuyền chao qua, lao vút ra lòng hồ.

Ngả người dưới khoang thuyền, mặc những tầ nước bắn tung lên ngực áo, Hùng miên man nhìn những đám mây trôi tuột phía sau. Hoa phặc phiền, sự tích hoa phặc phiền, câu hát về hoa phặc phiền, tất cả kéo về trong sự liên tưởng suy diễn của một gã trai phóng túng…

Người lái thuyền nhìn Hùng đăm chiêu. Hùng bỗng nhớ đến lúc ông ta hát câu ca có nhắc đến loài hoa phặc phiền. Hùng nghĩ: “Khi ấy ông ta nghĩ gì mà thở dài thế nhỉ? Có thể người đàn ông này biết được chút gì về loài hoa đó hoặc có một ký ức nào về nó chăng? Phải rồi, có thể lắm”.

Sự hiếu thắng luôn làm Hùng mỏi mệt. Lẽ ra anh đã có thể hỏi người đàn ông này về loài hoa nghe như cổ tích ấy, nhưng anh đã không làm điều đó. Anh muốn tự mắt nhìn ngắm, khám phá rồi phán đoán xem đâu là hoa phặc phiền giữa bạt ngàn các loài hoa nơi núi thẳm này.

Hùng không muốn người ta dẫn anh đến tận nơi, chỉ tận mắt rằng đây là hoa phặc phiền mà anh đang tìm đấy. Làm thế thật nhạt nhẽo quá, buồn tẻ quá.

Tiếng máy nổ vang vọng vào vách núi. Hùng tự nhủ, dưới sâu thẳm lòng hồ kia có biết bao câu chuyện, ngay cuộc sống của cư dân vùng hồ cũng đã biết bao điều kỳ bí sao không dám phá. Và anh cũng chẳng hiểu điều gì đã thôi thúc mình đeo đuổi loài hoa chỉ mới nghe qua trong một câu then của người Tày.

Vẻ mặt người đàn ông ở cuối đuôi thuyền rất đăm chiêu. Khuôn mặt không vui không buồn, nói chung ông ta chẳng gây cho Hùng ấn tượng gì.

Con thuyền đang chạy bỗng máy hộc lên vài tiếng rồi lịm đi theo đà khẽ xoay giữa lòng sông khi chỉ còn cách cửa hang chừng vài trăm mét.

Vẻ mặt ông lái vẫn chẳng chút thay đổi. Ông khom người loay hoay sửa máy. Kể mà cứ bập bềnh trên hồ thế này cũng thú, nhưng anh đang cố khám phá bóng áo chàm kia. Hùng muốn khẳng định chắc chắn những gì anh đã thấy là thật chứ không phải ảo giác.

Tiếng máy giật cục rồi đanh giòn cất lên, con thuyền rẽ sóng đi vào hang. Chiếc độc mộc vẫn neo buộc bên bãi cát mịn yên bình, chẳng thấy bóng áo chàm kia đâu. Không thể, rõ ràng anh đã thấy nó kia mà. Hùng buột miệng hỏi: “Khi nãy bác có thấy người con gái áo chàm trên độc mộc không?”.

Người đàn ông lắc đầu. Suốt ba ngày lênh đênh trên mặt nước ông chỉ nói khi thật cần thiết, còn lại hầu như im lặng. Chính điều đó làm Hùng tò mò. Anh nghi ngờ cái lắc đầu của người lái thuyền. Nhưng dù sao cũng chẳng để làm gì.

Thuyền đỗ lại trên bãi cát mịn, cạnh chiếc độc mộc nhỏ đang đến kỳ mục ruỗng. Với một con thuyền nửa phần ngập nước như vậy, đúng là chẳng thể nào chèo được. Vậy là anh đã gặp ảo giác thật.

Hùng vơ vội chiếc đèn pin và bước ra khỏi thuyền. Anh hăm hở leo lên những mỏm đá trong lòng hang. Chút ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn chỉ đủ để Hùng thấy thấp thoáng những nhũ thạch loang loáng phản chiếu ánh đèn. Lòng hang tối tăm, ẩm mốc, mùi phân dơi nồng nặc xộc lên mũi.

Lòng vòng hồi lâu, Hùng phát hiện một ngách hang đi ngược lên đỉnh núi. Lối vào chỉ đủ một người lách qua.

Toan đi lên theo lối nhỏ ấy, anh bỗng giật mình bởi tiếng người đàn ông lái thuyền. Không biết người đàn ông đã theo Hùng vào hang từ khi nào. Giọng ông lành lạnh: “Ra thôi, trời sắp nổi giông rồi!”.

“Sao bác biết!”, Hùng ngạc nhiên hỏi lại. “Mấy mươi năm sông nước bảo tôi thế!”, người đàn ông lạnh lùng đáp trả. Hùng tiếc rẻ nhìn lên khe đá lưỡng lự, ông phải giục thêm lần nữa Hùng mới chịu bước đi.

Con thuyền nổ máy, ra khỏi hang. Trời vẫn còn trong xanh, chỉ có một đám mây đen phủ lên mặt trời. Hùng thắc mắc, người lái thuyền bảo phải ra cho kịp trước khi giông về kẻo mưa thượng nguồn đổ nước vào lòng hang, không ra nổi.

Hùng nghe thì biết vậy, chứ nhìn nét mặt của ông lái thuyền chẳng có vẻ gì là lo lắng về cơn giông nào đó sắp đến.

Thuyền cập bờ, móc ví trả tiền ông lái, anh tự nhủ mai sẽ thuê một con thuyền khác. Người đàn ông cầm tiền chẳng buồn đếm, vội vã cho thuyền quay ngược vút lao đi.

Đêm đến, chiếc đồng hồ trở nên vô dụng trong việc dỗ dành giấc ngủ của anh. Ngoài trời đen kịt, tiếng côn trùng rỉ rả. Cảm giác liêu trai trùm kín không gian. Chưa khi nào cảm giác hoang lạnh lại vây riết anh thế này. Cố nhắm mắt lẩm nhẩm đếm… một, hai… hai mốt, hai hai… một nghìn… nghìn hai…

Lại tiếng kêu khe khẽ vọng từ phía bờ hồ, có ai đó đang gọi anh, giọng mảnh lắm, mơ hồ tựa gió. Hùng nhoài người áp tai vào liếp phên, nín thở nghe ngóng. Tiếng gọi nhỏ hơn rồi mất hẳn, không gian yên tĩnh lạ thường.

Cả đêm, anh không tài nào chợp mắt. Cứ nghĩ đến chiếc thuyền độc mộc, bóng áo chàm cùng tiếng gọi trong đêm khiến anh gai người. Lẽ nào là ma? Hùng vốn chẳng tin trên đời có ma quỷ, nhưng những gì đã nghe, đã thấy đang cố thuyết phục anh về một điều gì bất thường đang diễn ra nơi vùng hồ này.

Hai chiếc lá xoay tròn, khẽ chao liệng trong không khí rồi rơi xuống mặt hồ. Người đàn bà cuối con thuyền liến thoắng liên hồi không thôi: Ấy là dòng Năng giận đấy. Nhiều chuyện lạ lắm nhé. Cậu có nghe tiếng bì bõm đêm đêm không? Ôi dào, dạo mới lên đây tôi nghe người ta kể nhiều về ma hồ, không tin. Người đâu mà… tôi bảo này, mà thôi, cậu cũng sẽ chẳng tin, tôi hồi mới lên cũng vậy”.

Người đàn bà cứ thế nói, chẳng cần biết Hùng có nghe hay không. Rồi bỗng dưng bà quay sang hỏi: “Cậu có vợ chưa? Đàn ông như cậu, lấy đâu chẳng được vợ”.

Im lặng. Người đàn bà tiếp tục nói: “Mà này nói thật nhé, ở lâu trên này gái nó chài cho đấy”. Anh đáp: “Xấu như cháu ai chài chứ!”. “Tôi nói thật đấy!”, nói rồi người đàn bà đưa mắt nhìn chăm chăm vào lồng ngực Hùng khiến anh muốn nghẹt thở.

Anh thoáng rùng mình không biết vì lạnh hay vì cái nhìn đầy nhục dục của người đàn bà. Con thuyền đang chạy thẳng bỗng rẽ trái đột ngột làm Hùng ngã nhào xuống dòng nước.

Người đàn bà ghìm máy, mụ ngó theo khẽ cười rồi lao ùm xuống. Đang chới với Hùng cảm giác có bàn tay túm chặt vào ngực áo, người anh nổi ngang dòng nước. Người đàn bà hì hục vứt anh như vứt gỗ lên thuyền. Rồi mụ lóp ngóp trèo lên và ngã vật ra, đè cả khối thịt núc ních lên người Hùng.

Con thuyền dạt dần vào sâu trong vách núi. Mùi đàn bà thoang thoảng, Hùng gắng đẩy mụ ra nhưng không nổi đành nằm im. Tay mụ chạm nhẹ vào hạ bộ anh, tay còn lại chống xuống sàn thuyền uể oải nhấc người. Được thể, anh vùng dậy nhưng một lần nữa người anh chạm phải người mụ, cả khối thịt lại ngã vật, đè lên anh. Tiếng thở người đàn bà trở nên gấp gáp hơn, bàn tay to bè của mụ lần xuống cạp quần của anh. Hùng hoảng hốt vùng vẫy. Mụ gấp gáp nói: “Yêu em đi, xin anh đấy, một lần này thôi!”.

Anh mím chặt môi gồng mình xoay ngang. Người đàn bà bị bất ngờ, ngã nhào xuống dòng nước. Mụ chới với bám vào mạn thuyền loay hoay leo lên, rồi cứ thế ngồi bưng mặt khóc.

Phải lâu lắm Hùng mới bình tĩnh được. Anh bỗng thấy mình có lỗi. Người này gần bằng tuổi mẹ anh chứ đâu có ít. Con thuyền vẫn bập bềnh giữa dòng sâu. Gió hiu hiu thổi ngược mái tóc ướt nhèm của mụ.

Thuyền về bến, mấy chục con mắt đổ dồn về phía Hùng khi anh bước ra khỏi thuyền của người đàn bà kỳ lạ. Họ xì xào, bàn tán gì đó. Anh trả tiền, đi một mạch về nhà trọ để mặc quần áo ướt nằm đổ vật xuống giường. Vậy là một ngày nữa lại qua đi.

Lần này, Hùng quyết định đi chuyến cuối cùng, dù vẫn còn hai ngày nữa mới phải về lại cơ quan. Anh bắt đầu chán nản, mệt mỏi với cái ý nghĩ điên rồ của mình.

Bến vắng, chỉ có người đàn ông mấy hôm rồi đưa anh ngồi trầm ngâm đốt thuốc. Hùng buộc phải lên thuyền ông vì không còn lựa chọn nào khác. Ông có vẻ khó chịu nhưng vẫn nổ máy đưa anh đi.

Suốt chuyến đi, hai người không nói một câu. Anh thấy có lẽ như thế sẽ hay hơn. Con thuyền từ từ đi vào hang núi như mọi khi. Sau khi để anh lên bờ, người đàn ông lặng lẽ quay thuyền sang chỗ đất trống ngoài hang rồi đốt thuốc.

Không còn ai làm phiền, Hùng tiếp tục leo lên vách đá đi sâu vào trong. Ánh sáng phía ngoài hắt theo khe đổ xuống chói loà. Thì ra, đây là một ngách thông lên sườn đồi. Cái ngách ấy bị một tảng đá to chặn lại, Hùng cố gồng mình đẩy tảng đá sang một bên. Loay hoay gần một giờ đồng hồ mới tạo được một khoảng trống đủ để anh len qua.

Vừa ra khỏi ngách đá, anh không tin nổi mắt mình. Trên triền núi bạt ngàn cỏ dại với những cánh hoa rực rỡ sắc màu. Anh không ngờ ngay sườn núi này lại có một thảm hoa đẹp đến vậy. Lấy máy ảnh chớp lia lịa, Hùng hả hê nằm lăn lên đám cỏ cạnh bãi hoa. Mùi hương dìu dịu phảng phất dần ru anh vào giấc ngủ.

Mưa rơi xuống thảm hoa bắn tung toé lên người Hùng làm anh tỉnh giấc. Xa xa, thấp thoáng một cái lều, Hùng cắm đầu chạy lại. Vừa quay người phủi nước trên áo quần, anh giật mình khi gót chân chạm vào tấm gỗ cắm ngay sau lưng.

Trên tấm gỗ khắc dòng chữ Nông Thị Sao, khuyết mất phần năm sinh. Đất mộ đã cũ nhưng tấm bia thì rõ là mới. Túp lều này cũng chỉ mới dựng, cọ còn khá mới. Hùng chắp tay khấn xin chủ nhân ngôi mộ cho anh được trú lại cho đến khi trời tạnh.

Khi trời quang, anh nhìn lại thảm hoa kia. Trông nó như có hàng trăm, hàng triệu con bướm đủ màu sắc đậu trên những ngọn cây xanh mơn mởn. Hoa phặc phiền, lẽ nào đây chính là loài hoa bấy lâu nay anh đang tìm kiếm. Trời ơi, nếu đúng là hoa phặc phiền, chẳng trách người xưa đi theo câu hát say sắc hoa phặc phiền quên cả đường về với người thương.

Trời xâm xẩm tối, Hùng lặng lẽ ngắt vội một vài bông hoa cho vào túi áo rồi lần xuống hang. Người đàn ông vẫn ngồi bên kia bờ đốt thuốc, anh huơ tay mấy hồi ông ta mới chậm rãi cho thuyền đến đón.

Chiếc thuyền trễ nải trên dòng nước đang dâng cao. Hùng giục người lái thuyền cho tăng tốc, ông như không nghe anh nói vẫn chậm rãi đưa thuốc lên miệng. Rồi bất chợt ông hỏi “Thế nào? Anh đã thấy hoa phặc phiền rồi chứ?”.

“Hoa ở trên sườn núi đó có đúng là hoa phặc phiền không bác?”, Hùng hỏi lại. Ông lái không đáp chỉ khẽ gật đầu. Rồi ông bảo: “Cậu có muốn nghe một câu chuyện có liên quan đến triền hoa đó không?”.

“Bác kể cháu nghe đi!”. Hùng hào hứng. “Cậu có thấy ngôi mộ ở đó không, tôi sẽ kể cho cậu nghe về ngôi mộ ấy”. Ông chậm rãi cất từng câu, mắt hướng về phía núi âm u.

“Ngày ấy, ở Cốc Tộc có một đôi trai gái yêu nhau thắm thiết lắm. Người con trai có thân hình vạm vỡ, tiếng nói vọng làn nước hồ. Những ngày lễ, anh ta có thể giã được cả trăm cối bánh dày, tiếng lượn của anh đã làm bao cô gái say lòng. Nhưng chỉ có nàng Sao lọt mắt anh ta. Chuyện tình của đôi trai gái ấy cả mường trên, mường dưới đều biết, ai cũng chúc mừng cho họ. Rồi một ngày, họ tìm thấy sau vách đá có đường thông lên sườn núi, nơi ấy không biết cơ man nào là hoa phặc phiền. Và từ đó sườn núi kia trở thành nơi hò hẹn của họ”.

“Người con trai có người bạn rất thân, mẹ của anh bạn mắc bệnh nặng cần tìm cây mộc thiên để chữa bệnh. Loài cây này chỉ mọc ở nơi nào có hoa phặc phiền. Và người con trai quyết định cùng bạn lên núi tìm thuốc quý”.

Kể đến đây, người đàn ông khẽ thở dài, rồi tiếp: “Và chỉ có một trong hai người đó trở về. Cả mường đều bảo người bạn đã giết chết anh ta để chiếm đoạt nàng Sao. Cậu có tin là người bạn ấy làm chuyện đó không?”.

“Cháu không biết, nhưng cũng có thể!”, Hùng đáp. Bỗng nét mặt ông lái tối sầm lại, ông cho thuyền tăng tốc lướt sóng lao đi.

“Cháu chỉ nói có thể thôi biết đâu có uẩn khúc gì đó”, Hùng nói để xua tan bầu không khí căng thẳng. “Ừ, cậu nghĩ phải đấy!, ông lái đáp lời rồi cho thuyền chậm lại. Ông tiếp tục câu chuyện: “Thực ra người con trai ấy rơi xuống núi khi đang hái thuốc cho mẹ bạn. Tìm mãi không thấy xác nên người bạn mới quay về. Nàng Sao cũng nghĩ như người trong bản nên căm giận anh ta lắm. Rồi nàng lên sườn núi làm cái lều ở đó, không về. Một đêm mưa gió lớn, nàng cảm lạnh và mất trong túp lều ấy. Loài hoa mà cậu tìm kiếm kia đã chứng kiến cả hai cái chết của họ, có lẽ vì vậy nên dù sặc sỡ nhưng sắc hoa vẫn có nét gì đó buồn thương ghê lắm”.

“Thế ai đã dựng lều và đắp mộ cho nàng Sao?”, Hùng hỏi. “Là người bạn của người yêu nàng Sao đấy, từ đó, người bạn thân ấy đã chặn lối lên sườn núi để không ai phá không khí yên tĩnh yêu thương của hai người”, ông lão lý giải.

“Nhưng cháu thấy tấm bia mới khắc và túp lều cũng mới lợp, như thế là đã có người lên?”, Hùng hỏi, vẻ hiếu kỳ.

“Đúng vậy, tôi đã làm điều đó”, ông lão khẳng định. Hùng vặn lại: “Ông chính là bạn của người con trai ấy!”.

“Đúng vậy!”, ông vừa đáp vừa nhìn thẳng vào mắt anh để khẳng định một lần nữa. Chiếc thuyền khẽ cập bãi, Hùng trả tiền nhưng ông từ chối với một khẩn cầu: “Xin cậu đừng bao giờ quay lại triền núi kia”, rồi ông cho thuyền trở ra hồ.

Đêm đến, Hùng mang máy ảnh ra xem lại, nhưng hỡi ôi, máy bị nước mưa làm hỏng cả. Chỉ còn mấy bông hoa héo rũ không còn sắc, nhợt nhạt như cái xác trên bàn nước. Có lẽ phặc phiền chỉ rực rỡ ở chính triền núi ấy và câu chuyện tình của đôi trai gái kia không thể mang xa hơn triền núi. Hùng lặng lẽ thu xếp đồ đạc chuẩn bị cho ngày mai bắt chuyến xe sớm về thị xã, phặc phiền trong câu hát người xưa thoảng đến trong màn đêm tĩnh lặng.

Theo tiepthigiadinh​
 
Back
Top