Phận người

Jolie

Member
Ai cũng cần chị nhưng lại có cảm giác chị như người đứng ngoài cái cộng đồng cơ quan. Nghề của chị gọi là tạp vụ, lại có chỗ gọi là lao công. Tạp vụ tức là công việc tạp nham. Trong cái tạp nham ấy lại có thể rành rẽ ra hai thứ việc lớn nhất là lo nước sôi buổi sáng cho các phòng và quét dọn mọi xó xỉnh trong cơ quan. Riêng phòng Giám đốc thì nước nôi chè cháo chị phải đem đến tận bàn tiếp khách cả sáng lẫn chiều.


Gần như ngày nào cũng chạm mặt vậy mà mọi người đối với chị luôn xa xa gần gần. Những câu trao đổi với chị trong cơ quan luôn ngắn gọn vừa đủ để thông tin kiểu như:“có nước chưa”, “này hành lang bẩn quá”, “xem xem cái toa lét thế nào, hôi kinh”, “Nhanh tay lên tí nào, chén ấm sao bẩn thế này”… Toàn những câu nói trống không thiếu hẳn chủ ngữ như vậy mà chị nghe vẫn hiểu đầy đủ. Người ta xử tử tế hay ra oai chị đều vui vẻ chấp nhận với nụ cười thân thiện.
Xem ra chị là người dễ sống nhất cơ quan, luôn lấy công việc làm nguồn vui. Chẳng có ai thân trong cơ quan , nhưng chị cũng không có kẻ thù như nhiều trí thức khác.

mh.jpg


Còn nhớ lần cơ quan mới sáp nhập, vì là người tạp dịch, chị đâu được dự họp nghe công bố nhân sự mới, làm sao mà biết ai với ai. Nên khi ông giám đốc Lư mới về, ngồi trò chuyện thân mật với một cán bộ trong cơ quan, chị cũng không biết để chào. Chị chỉ biết anh cán bộ kia có thêm việc buôn đài, nên tưởng người ngồi cạnh là bạn buôn của anh. Thế là chị mon men đến bắt quen, giọng nửa chào nửa hỏi: “Hồi này bác buôn bán có phát đạt không ạ”. Giám đốc Lư ngẩn người, nhìn xung quanh không thấy ai thì đích thị là hỏi mình rồi. Còn đang ngơ ngác thì cậu cán bộ kia hiểu ngay ra vấn đề, vội bảo:“Chị Nguyệt, đây là bác Lư, giám đốc mới của chúng ta”. Chị khựng lại, đôi mắt nai chết lặng….
Phải nhanh chóng hóa giải kiếp nạn này thôi. Buộc phải tìm ngay ra các: Khi nhác thấy bóng giám đốc Lư đi vào khu tiểu tiện, chị đã sắp sẵn xô nước đứng chờ ở cửa. Ông vừa đi ra, khuy quần còn chưa kịp đóng hết chị đã tức tốc nhao vào đổ nhanh xô nước, quét túi bụi.
Sự phục thiện của chị có hơi thô hơi vụng nhưng bộc lộ được lòng trung thành mẫn cán ít ai làm được như thế. Mãi sau có người nhắc lại sự kiện này, giám đốc Lư vẫn nhớ, khen chị thật thà và cười hic hic mãi.
Cho đến hôm nay chia tay bao nhiêu bạn cùng công tác, chẳng nhớ ai, tôi lại nhớ chị Nguyệt! Và tôi tin rằng, dù chị đã về hưu, nhưng chị vẫn nhớ rất nhiều người trong chúng tôi với đầy tình lưu luyến. Người đã làm tốt phận sự của mình, có khi rất nhiều người trong chúng tôi đã sống với đồng nghiệp với cơ quan chẳng được như chị …



Bài và tranh minh họa: Đỗ Đức
 
Back
Top