Ta mong nắng về, dù chỉ trọn một ngày thôi. Để ta có thể thả bộ lang thang, hít thở không khí vương mùi ẩm ướt của Hà Nội.
Tháng 7, mưa rả rích, Hà Nội như ngập trong biển mây màu xám. Ta vẫn bắt gặp đâu đây cảnh người người trên đường xúng xính áo mưa, vội vã giờ tan tầm để trốn mưa, nhất là mỗi khi chiều về.
View attachment 7928
Mưa nhiều, nhớ nắng!
Bởi hiếm hoi lắm mới có những ngày nắng.
Ta mong nắng về, dù chỉ trọn một ngày thôi. Để ta có thể thả bộ lang thang, hít thở không khí vương mùi ẩm ướt của Hà Nội.
Để thấy những vạt nắng sớm rọi dưới chân xinh của sĩ tử mùa thi, cho ta nhớ thời sinh viên da diết
View attachment 7929
Để phát hiện ra những bông sen hiếm hoi, chưa kịp tàn phía bên kia Hồ Tây
View attachment 7924
Để thấy nắng trưa tô hồng khuôn mặt thiếu nữ, cho ta nhớ em, nhớ xa xôi…
View attachment 7925
Để ta thảnh thơi, chớp được những khoảnh khắc bình dị của cuộc sống. Đôi khi chỉ giản đơn như cái ngoảnh đầu của một cô dâu “lỗi mùa”…
View attachment 7927
Chiều nay lại có nắng! Với ta, đó là cả một món quà của đất trời. Ta lại lang thang, thử một lần giấu mình vào một góc khuất của Hà Nội để tìm cảm hứng, lan man lan man…
Bỗng mưa ập đến, khiến ta chộn rộn bước chân cùng với những nghĩ suy dang dở.
View attachment 7926
Nhớ nắng, nhớ người
(*) Trích thơ của một tác giả chưa rõ tên

Tháng 7, mưa rả rích, Hà Nội như ngập trong biển mây màu xám. Ta vẫn bắt gặp đâu đây cảnh người người trên đường xúng xính áo mưa, vội vã giờ tan tầm để trốn mưa, nhất là mỗi khi chiều về.
Mưa nhiều, nhớ nắng!
Bởi hiếm hoi lắm mới có những ngày nắng.
Ta mong nắng về, dù chỉ trọn một ngày thôi. Để ta có thể thả bộ lang thang, hít thở không khí vương mùi ẩm ướt của Hà Nội.
Để thấy những vạt nắng sớm rọi dưới chân xinh của sĩ tử mùa thi, cho ta nhớ thời sinh viên da diết
Để phát hiện ra những bông sen hiếm hoi, chưa kịp tàn phía bên kia Hồ Tây
Để thấy nắng trưa tô hồng khuôn mặt thiếu nữ, cho ta nhớ em, nhớ xa xôi…
Một ngày kia cô bé
Lang thang quên lối về
Nhặt từng chùm hoa nắng
Nhặt từng chùm đam mê (*)
Để ta thảnh thơi, chớp được những khoảnh khắc bình dị của cuộc sống. Đôi khi chỉ giản đơn như cái ngoảnh đầu của một cô dâu “lỗi mùa”…
Chiều nay lại có nắng! Với ta, đó là cả một món quà của đất trời. Ta lại lang thang, thử một lần giấu mình vào một góc khuất của Hà Nội để tìm cảm hứng, lan man lan man…
Bỗng mưa ập đến, khiến ta chộn rộn bước chân cùng với những nghĩ suy dang dở.
Nhớ nắng, nhớ người
Một ngày kia cô bé
Chân trần đi trong mưa
Đánh rơi nỗi buồn nhỏ
Chưa đặt tên bao giờ (*)
(*) Trích thơ của một tác giả chưa rõ tên
Khánh ly
Ảnh : Bốngbang - Hà Thành - Flickr