T
T$
Guest
Có một anh nhà thơ đến cơ quan làm việc không hiểu sao cứ tủm tỉm cười rất khả nghi.
Khả nghi hơn nữa khi lâu lâu lại thấy anh chúm tay lại… vê vê như đang vắt bột làm bánh. Anh em, đặc biệt là các đồng nghiệp nữ, xúm vào truy. Truy mãi, anh đành thú nhận bằng cách đọc mấy câu thơ sau:
Nghĩ mình phận chẳng ra gì
Vợ thì đời cũ ti vi đời đầu
Ti vi thì có hai râu
Vợ mình xoay mãi mà màu chẳng nên
Tức mình chạy sang nhà bên
Vừa đụng vào núm màu lên ầm ầm
Ra về lòng cứ nhủ thầm
Ước gì lại được dùng… nhầm ti vi
” St “
Khả nghi hơn nữa khi lâu lâu lại thấy anh chúm tay lại… vê vê như đang vắt bột làm bánh. Anh em, đặc biệt là các đồng nghiệp nữ, xúm vào truy. Truy mãi, anh đành thú nhận bằng cách đọc mấy câu thơ sau:
Nghĩ mình phận chẳng ra gì
Vợ thì đời cũ ti vi đời đầu
Ti vi thì có hai râu
Vợ mình xoay mãi mà màu chẳng nên
Tức mình chạy sang nhà bên
Vừa đụng vào núm màu lên ầm ầm
Ra về lòng cứ nhủ thầm
Ước gì lại được dùng… nhầm ti vi
” St “