Mùa trong ta cũng đã nhạt nhòa hơn vốn dĩ

Jolie

Member
Êm nhẹ... Trầm tĩnh...
Đến trong ngần...
Chưa bao giờ ta lại trả mình cho đêm nhẹ hẫng đến như vậy. Cái tĩnh lặng đến hiu quạnh của con phố chẳng khiến hồn ta có chút gờn gợn để e dè mà tiếp bước lạc về phía đêm....
Mùa trong ta cũng đã nhạt nhòa hơn vốn dĩ, nhạt từ màu lá thôi còn xanh tươi đang cố vương mỏi trên tán cành. Nhạt từ màu của làn sương thôi còn bay trong gió nhẹ, buông lã, rơi phủ, lạnh cả một bờ vai. Nhạt vì gió heo may thôi còn chởn vỡn, chỉ cố buông thổi từng lúc đến the thắt lòng người, nhạt vì đêm thôi còn khép rèm cửa hoen mỏng.
Đêm tỉ mẩn gom những miền nhớ còn đọng lại trong ký ức, để vỗ về niềm an nhiên cho tình yêu hồi đêm cũ được tìm lại, ỡm ờ ve vuốt bên bờ vai đã lem nhem cái màu hoen vắng tưởng chừng đã nghiêng hoài trong giá rét. Có lẽ, cái ôm ơ hờ rồi cũng chẳng thể được nguyên vẹn như thuở còn ban sơ, độ tình yêu vừa chớm nở, nhưng trong cái quạnh vắng đến tái tê lòng người, một niềm hồi tưởng được đắm chìm trong cái vòng tay thân thương thuở đó cũng khiến mãn nhãn, ấm áp lắm rồi.

17134.jpg
Ảnh Internet
Đêm lẳng lơ uốn nhẹ bên lồng ngực, khiến hơi thở dâng trào, ngập tràn nơi con tim, rồi vỗ về, thỏ thẻ với những nồng nàn còn xót lại của ngày xa xưa vẫn chưa bị phai nhạt bên bờ môi khô, rồi rủ rỉ cùng nhau trôi nhẹ về phía cơn đê mê tràn ngập nõn nà, mơn trớn, nơi đan nhau những đắm say đến ngọt lành. Ừ, thì chỉ một chút xót lại của cuộc tình chưa từng được ngượng nghịu trong cơn giông bão nhưng đêm nay, chừng đó của niềm đắm đuối, bấy nhiêu sự nồng nàn cũng đủ để con tim thôi không còn trách phận vì chưa từng bị lệch lối. Yêu đương trao nhau, cái duyên cái phận có bao giờ dừng chân ngơi nghỉ mà giải bày với những nhịp đập kia đâu. Bén duyên thì đến, không chừng rồi cũng ngoảnh mặt mà rũ rầu mà qua nhau.
Đêm lại chân chần thao thức, thức để những giọt rớm ướt trên khóe mi được vỗ về hình bóng của cố nhân vẫn còn in đậm trong đôi mắt xanh ướt... Để thêm một lần nữa được thấy bóng hình như gần kề, như chưa từng xa khuất, để thầm nhủ rằng người đã xa phận này nhưng đâu đó người vẫn hiện hữu, với những yêu thương, với những niềm nhung nhớ thuở nào người từng thương nhớ. Ừ, có vậy nhưng cái quạnh vắng cũng không còn mà tìm hỏi, mà mãn nhãn bên sự ma mị của màn đêm thanh vắng...
Đêm đã như vậy đó, chẳng hơn cũng chẳng bớt, trên bức tường trắch bạc chỉ vẫn lơi lã một bóng hình nghiêng ngã đến cỏm còm mà thôi, nhưng ta vẫn ê chề, say xưa với những tiềm thức trong đêm khi nỗi nhớ đã bỏ vắng mà đi hoang. Để được tìm gặp lại những nồng nàn trong cơn đê mê, được căng tràn bằng chính những điều còn xót lại từ miền ký ức.
Đêm cô miên vẫn vịn về bên ký ức, cho yêu đương xưa còn mãi nồng nàn.
Đêm 28/08/2011
 
Back
Top