Mình phải quên anh thôi

Jolie

Member
Mình lại nhớ tới anh rồi. Đúng là con tim... bất trị và khó bảo. Bất cứ lúc nào rảnh rỗi mình lại nhớ tới anh.​
spacer.gif
Mình lại nhớ tới anh rồi. Đúng là con tim... bất trị và khó bảo. Bất cứ lúc nào rảnh rỗi mình lại nhớ tới anh. Sáng thứ 7 anh ko đi làm, mình thấy buồn đến lạ. Ngơ ngác nhìn sang chỗ anh ngồi để rồi cảm giác hụt hẫng xâm chiếm, lan tỏa, Mình yêu anh nhiều đến thế này sao? Hãy dừng lại đi được không, mình ơi, xin mình đấy...

View attachment 8093


Anh, chắc anh chẳng biết đến tình cảm của em đâu nhỉ? Đôi chút bối rối chúng ta nhìn nhau khi nói chuyện, ánh mắt trìu mến và thân thiện khi anh cười với em thật đáng trân trọng biết bao nhưng với anh nó chỉ là cảm xúc bình thường, xã giao đúng ko anh? Hình như với ai, anh cũng như vậy. Chỉ có em ngu ngơ và ngờ nghệch đến khó tin gieo vào con tim mình những lầm tưởng không đâu, những hy vọng không tìm ra lối thoát, tự hành hạ bản thân để rồi nhớ anh đến quay quắt, đến cháy lòng...

Anh biết không? Mỗi lần mọi người trong công ty trêu chọc, gán ghép em & anh, em cảm thấy vô cùng khó xử, cố tìm cách tránh né cho dù trong lòng chỉ mong anh hãy im lặng. Bởi mỗi lời phản đối của anh lúc đó sẽ khiến em buồn và đau khổ đến chừng nào. Những giây phút như thế, em nhận ra mình yếu đuối một cách đáng thương. Nhiều lúc em chỉ muốn vùng lên, thoát khỏi cảnh ngớ ngẩn đó ngay lập tức nhưng chính anh, chính nụ cuời, ánh mắt của anh khi ấy đã an ủi em thật nhiều.

Một ngày chủ nhật buồn, mình chẳng muốn đi đâu cho dù trời khá đẹp. Nắng trong vắt sau trận mưa rào đầu hạ. Trước đó ít lâu, khi anh chưa quan trọng với mình đến thế, khi mà chỉ chạm mặt mình mới nhớ tới anh để thốt ra một câu chào hỏi vui vẻ, mình đã từng say mê ngụp lặn với những sở thích của riêng mình. Tụ tập, bù khú bạn bè, say sưa dạo chơi trên những góc phố Hà Nội để tung tăng tác nghiệp chụp ảnh, tìm ra những góc chụp đẹp, hài hước rồi post lên blog khoe với bạn bè. Hay hào hứng tìm hiểu cách nấu những món ăn thật cầu kỳ để trổ tài mỗi khi có dịp. Còn bây giờ, nỗi nhớ anh a vây quanh, xâm chiếm khiến mình ngạt thở. Nhưng mình không đủ cam đảm để gặp anh cho dù mình biết lúc này anh đang ở đâu, đang làm gì. Mình ko tự tin để có thể thể chủ động đến vậy.

Mình biết chứ, anh là người mạnh mẽ và hài hước, luôn tạo cho người khác cảm giác dễ chịu mỗi khi đối diện. Chính vì thế, mình đã bị anh hấp dẫn. Nhìn kỹ, anh không cao to, đẹp trai, không hẳn là người tài năng, giỏi giang nhưng sao mình lại thích anh đến vậy, thích đến nỗi không thể kiểm soát nổi. Cho dù mình đã biết gì về anh đâu ngoài cái tên hay công việc anh làm. Từ trước đến giờ mình luôn tự hào là người kiểm soát trái tim rất tốt. Sẵn sàng ngừng yêu nếu người ta không yêu mình nữa. Vậy mà với anh mình khó dứt đến thế. Trái tim mình luôn loạn nhịp trước anh. Có lẽ tại a luôn tạo cho mình nhiều cơ hội ... tưởng bở sao?

Mình và anh đều chưa có gia đình. Và mình biết cho tới thời điểm này anh cũng chưa hề có bạn gái. Vậy mà mình không đủ cam đảm để thổ lộ. Vì mình sợ, sợ rất nhiều thứ. Sẽ như thế nào đây nếu anh từ chối? Mình sẽ phải làm việc ra sao khi ngày ngày đối diện với nhau, ngồi cạnh nhau mà chẳng dám nhìn nhau vì khó xử? Nếu anh có tình cảm với mình, ahn đã khác. Anh sẽ không im lặng và lạnh lùng với mình đến thế? Vì rốt cuộc, giữa mình và anh có cái gì để ngăn cản đâu chứ? Vì vậy, mình sẽ phải cố quên tình cảm này đi cho dù biết là sẽ rất khó, nhưng mình vẫn phải làm. Mình sẽ dùng lý trí, dùng trực giác và cảm nhận của bản thân để ko nghĩ về anh nữa hoặc có nhớ thì cũng trong im lặng. Tình cảm này mình sẽ chôn sâu trong tim để sau này nhớ lại, mình chỉ có thể nói: "Mình đã từng yêu anh trong câm nín". Trái tim ơi, thực sự rất xin lỗi mày, tao và mày phải quên anh thôi. Phải quay về với cuộc sống thường ngày như chưa từng có anh...
Hoathuytientrang
 

Attachments

  • 1..jpg
    1..jpg
    30 KB · Views: 0
Back
Top