Loáng thoáng tình gần

Jolie

Member
Loáng thoáng tình gần

( 2:04 PM | 26/02/2010 )
Trương miễn cưỡng mới nghe theo lời khuyên của các bạn đồng nghiệp dưới quyền chàng để gọi một gia sư đến nhà dạy Anh ngữ vào mỗi chiều thứ 2, thứ 4, và thứ 6 hàng tuần – thật ra là để chàng học thêm cách đàm thoại tiếng Anh cho vững vàng, trôi chảy nhằm chuẩn bị cho chuyến đi nước ngoài vào sang năm – và đối với một còn người sống có chừng mực và bình thản như Trương từ lâu nay thì việc học sau giờ bãi sở cũng chẳng có gì là nghiêm trọng để có thể phá vỡ cái cuộc sống gọi là "tĩnh lự" của chàng.

Trương là giám đốc một công ty đồ gỗ mỹ nghệ cao cấp thuộc loại tầm tầm bậc trung ở thành phố biển này, và là một chàng độc thân, không vui tính cho lắm, cũng không đẹp trai, học vấn ở trên đại học một chút – nghĩa là chưa có tấm bằng cử nhân, nhưng có thể sẽ có ở kỳ thi năm sau – một chàng giám đốc độc thân 32 tuổi có nhà riêng, loại Daewoo cũ xì, mồ côi cha mẹ và hiện sống với bà dì ruột và bà vú nuôi mà bây giờ là quản gia kiêm nội trợ – nói chung là một đối tượng "coi được" đối với các cô gái còn phòng the chiếc bóng. Bà dì và mấy ông bạn của Trương lâu nay vẫn thường tìm đủ cách để mai mối, xe duyên cho chàng giám đốc "hơi bị lãnh cảm" này và hiện thời đang có một mối nhân duyên được sắp xếp để gặp gỡ chàng – một cô Duyên Hồng nào đó 27 tuổi – trong tuần lễ đầu tiên tháng 12 này.


Loang-thoang-tinh-gan_Tin180.com_001.jpg



Đầu óc Trương hơi bị lướng vướng bởi cuộc gặp gỡ đã xếp đặt khi Sơn bạn chàng đưa gia sư đến nhà giới thiệu, vì vậy chàng cũng ít để ý người phụ nữ cao ráo, hơi luống tuổi ấy. "Chào anh Trương, tôi là Thanh" cô gia sư mỉm cười, đưa tay ra. Trương vội bắt tay cô gia sư, lúng túng nói "Ô chào cô Thanh. Tôi cứ tưởng…". "Tưởng gia sư là nam chứ gì ?". Sơn cười ồ nói: "Cô Thanh là gia sư dạy tiếng Ang giàu kinh nghiệm ở thành phố này đấy. Tôi năn nỉ mãi cô Thanh nhận lời đến dạy kèm cho cậu chớ cũng chẳng dễ dàng gì đâu". "ứ ừ". "Trương cố mỉm cười". "Tốt thôi. Làm phiền cô Thanh vậy". "Hy vọng chúng ta sẽ làm việc tốt cùng nhau, Thanh nói". "Mình cứ xưng hô bằng tên cho thân mật đi, tại vì tôi cũng trạc tuổi Trương mà. Ờ, 35 lớn hơn Trương hai tuổi phải không ?. Gọi Thanh là Thanh cho gần gũi nhé Trương". "Rõ ràng là một sự gần gũi dễ chịu. Ở con người Thanh có vẻ có một vẻ tự tin và từng trải của phụ nữ có học thức. Điều đó khiến Trương cảm thấy yên tâm ngay từ lúc đầu sơ ngộ".

Các buổi dạy kèm diễn biến thuận lợi và trôi chảy. Thanh dạy cho Trương cách phát âm cho đúng gọng Mỹ – điều này hơi khó, phải mất đến ba buổi dạy kèm để Trương có thể quen với cách phát âm giọng Mỹ vì lâu nay chàng đã quen nói theo giọng Anh từ cô Mỹ Lộc, cô Phương, thầy Đào, thầy Kỉnh, những người đã dạy Trương Anh văn từ hồi còn học trung học phổ thông, và khi lên đại học thì các thầy cô cứ dạy còn trò cứ nghe chứ không ai dạy riêng cho từng học trò cách phát âm giọng Mỹ hay giọng Úc, Anh, Canada gì gì cả. Sau buổi học Thanh thường nấn ná ngồi lại thêm vài phút, bâng quơ hỏi chuyện Trương về lối sống, và nếp sinh hoạt ở nhà chàng – hỏi bằng giọng Anh để Trương làm quen cách đàm thoại của người Mỹ. Cũng có lúc, khi tan buổi học, Trung bận tiếp khách thì Thanh qua gian phòng bên ngồi nói chuyện với bà dì, hay với bà vú nuôi. Có vẻ Thanh nhanh chóng lấy được cảm tình của hai bà già, và sau hai tháng, cô gia sư quả thật là một người thầy trong đúng nghĩa của nó.

Một hôm Trương hỏi Sơn "Này cái cô Thanh ấy mà. Cô ấy…". "Sao? Cố ấy dạy tốt không ?" "Ừ, tốt. Nhưng tớ không nói chuyện đó. Tớ muốn hỏi về gia cảnh của cô ấy kìa?". "Ừ độc thân tại chỗ. Nghĩa là đã có chồng và chồng chết đã 5,6 năm không có con cái gì. Có vấn đề gì thì sao?". "Ô không. Tớ chỉ hỏi vậy cho biết. Không có vấn đề gì đâu".

Khi dạy cho Trương học cách đàm thoại lẫn cách cư xử, giao tiếp khi đến khách sạn và nhà hàng, Thanh tỏ ra rất chăm chút tỉ mỉ và hướng dẫn Trương thậm chí đến cách hỏi đường đi vào toilet. "Biết tại sao kỹ như vậy không?". "Thanh cười khi thấy mặt Trương có vẻ ngạc nhiên. "Tại vì Thanh đã từng một lần qua Mỹ, ở khách sạn hai tuần nên khá rành về việc này. Phải tập cho Trương quen lối ứng xử tại nhà hàng và khách sạn vì tụi Mỹ không phải như người Việt mình. Mỹ có nét nói chuyện riêng của Mỹ, Việt có nét riêng của Việt Trương nên lưu ý việc này nhé".

Rồi một ngày nọ, từ cơn mưa giông lớn khiến Trương phải về nhà trễ cả tiếng đồng hồ, Thanh dạy Trương cách đàm thoại trong các công sở, nhà bằng, công viên, rạp hát, rạp chiếu bóng. Kết thúc buổi học – lúc 10h tối, muộn hơn một tiếng, vì Thanh muốn bù cho thời gian học trễ của Trương, và Thanh dứt khoát muốn dạy đủ giờ – Thanh nhìn khuôn mặt bơ phờ của Trương một hồi lâu đoạn hỏi, "Không được hay với cô Duyên Hồng phải không?". Trương thảng thốt nhìn Thanh rồi bật cười. Lại vú Năm nhiễu sự với Thanh chắc?". "Ừ", Thanh cười nhẹ. "Hai dì ấy đều quan tâm đến việc hôn nhân đại sự của Trương mà. Không được… tốt à?". Trương nhún vai, mệt mỏi. "Cô Duyên Hồng ấy… nói sao nhỉ". Ừ, cô ta se sua, đỏm dáng quá, loại thiếu nữ mà Trương không thể ngồi đối diện quá 10 phút chứ đừng nói gì đến cả tiếng đồng hồ. Trời đất, dì Đồng toàn mai mối cho Trương những cái gì đâu ấy. Thanh bật cười, đập khẽ tay vào Trương". "Muốn lấy vợ trước tiên phải tự làm khổ mình cái đã!. Phải có thời gian tìm hiểu chứ". "Trận mưa vừa rồi dai dẳng mà cô Duyên Hồng ấy cũng quá dai dẳng, huyên thuyên về con người cô ta với các mốt thời trang và chuyện du lịch dã ngoại. Thật ớn không tiêu hóa nổi. Chịu thôi, chẳng thà làm chàng trai độc thân còn sướng hơn". Thanh gom sách vở vào túi xắc. "Trương cũng từng nghe nhạc Mỹ, vậy có biết bài Bachelor boy không? Cliff Richard hát phải không? ừ biết đâu từ những năm 1962, 63 gì đó. Cliff hát với trình tấu của ban nhạc Shadows. Bài Bachelor boy đó Trương vẫn còn thuộc lời mà". Vậy à, sao thì chàng trai độc thân cuối cùng cũng tìm được người để mình lấy làm vợ thôi. Ô, My bachelor boy!". Thanh nhổm người dạy nhưng Trương thình lình hỏi: "Còn Thanh, sao vẫn chưa đi bước nữa?". Thanh khựng người một thoáng rồi nói: "Chậc, Thanh thích sống như hiện tại. Đi dạy kèm 5,6 chỗ, thu nhập vừa đủ sống, mỗi cuối tuần họp mặt bạn bè, vậy là thấy thanh thản rồi. Khỏi trói buộc, phiền lụy".

Trương biết Thanh thuê một căn phòng trong thành phố, cứ mỗi nửa tháng về Ninh Hòa vào dịp cuối tuần thăm mẹ và bà ngoại hiện sống với vợ chồng ông anh. Sơn nói Thanh cũng có vài người đàn ông theo đuổi nhưng chẳng tới đâu vì cô nàng dường như khá lạnh lùng trong chuyện tình cảm. Các buổi học ngày càng khiến hai người gần gũi thân mật với nhau hơn. Hết giờ dạy, Thanh thường ngồi nói chuyện bâng quơ, đôi khi có dì Đông và vú Năm đến ngồi góp chuyện. Có lần Thanh tự động dẫn bạn đến nhà Trương chơi vào một buổi chiều thứ 3. Qua ngày thứ 4, Thanh hỏi: "Sao, chàng trai độc thân?". Lệ Thủy xinh đẹp phải không? Nói chuyện cũng có duyên đấy chứ. Thanh thấy Trương và Lệ Thủy có vẻ hợp. "Ừ", ờ hợp khi nói chuyện về Camus và Satre thôi. Thật ra…". "Thật ra làm sao?". "Không có điện, Thanh à" "không có điện?". Thanh cười để lộ cái răng này coi bộ càng ngày càng khó tính vậy ta!. Lệ Thủy là cái mối lương duyên mà Thanh xét thấy hợp với Trương nhất rồi đấy. Xinh đẹp, thông minh, sự nghiệp vững vàng". "Ừ, nhưng lại thiếu chất kết dính". "Chất kết dính gì nữa đây?". Nếu hai người cảm thấy thích nhau thì lập tức có một kết dính vô hình nào đó gắn họ lại với nhau ngay. Mà với Lệ Thủy thì Trương không cảm thấy cái đó". "Tầm bậy, Trương toàn nói theo sách vở". Thanh nhún vai. "Hãy để thứ Bảy tới Thanh sẽ rủ Lệ Thủy đến chơi lần nữa. Biết đâu lần gặp gỡ thứ 2 lại chẳng xảy ra một sự kết dính?". Thôi thôi, Thanh miễn giùm cho Trương đi. Thôi, không về gặp lệ Thủy nữa đâu".

Công ty của Trương có việc đột xuất khiến Trương phải đi HN 10 ngày lo thu xếp. Những đêm nằm trong khách sạn, Trương cứ trằn trọc mãi. Chàng nhớ đến những bài học tiếng Anh đàm thoại vui vẻ và sinh động, nhớ đến giọng nói khoan thai, êm ái của Thanh mỗi khi đọc đi đọc lại cho Trương vài câu đàm thoại đáng chú ý, nhớ đến nụ cười có răng khểnh và nhớ đến bàn tay búp măng thường đập khẽ vào mu bàn tay Trương mỗi khi chàng phát âm sai từ. Ừ, cái cô gia sư này thật là vui nhỉ. Không đẹp, cũng không xấu, nhưng có cái duyên ngầm. Người như thế sao không chịu lấy chồng thêm lần nữa nhỉ.

Về lại Nha Trang vào tối thứ 2, Trương nôn nao chờ đến ngày thứ 4, ngày có buổi học tiếng Anh. Đã vào dịp cuối năm, thiên hạ đang chộn rộn đón Tết. Trong nhà, dì Đông và vú Năm cũng đang tất bật chuyện dọn dẹp tân trang nhà cửa. Tết lại đến rồi nhỉ. Mình sắp bước qua tuổi 33 rồi đấy. Người ta thường nói cái gì ấy nhỉ? ừ, 31 bước qua, 33 bước lại. Mình đang ở độ tuổi hoặc là hên hoặc là xui đấy. Tuổi quyết định của một còn người đã trưởng thành. Nhưng sao cứ… phiêu lung mãi thế? Điện thoại trên bàn chợi reng lên "Alo, Trương đã về rồi hả? Mình rất tiếc". Giọng Thanh nghe xa xôi mơ hồ trong ống nghe, "nhưng có lẽ phải nghỉ dạy trong nửa tháng đấy Trương!" "Sao, nghỉ dạy?" Trương nghe máu bỗng chạy rần rần lên mặt. "Ừ, rất tiếc. Bà ngoại Thanh trở bệnh nặng nên Thanh phải về Ninh Hòa gấp. Mình còn hai buổi học nữa là đến Tết rồi. Thôi, đành khất Trương để qua Tết rồi Thanh về dạy bù lại vậy nhé. Thanh phải đi cho kịp chuyến xe đò cuối cùng. Chúc Trương, dì Đông và vú Năm một cái Tết vui vẻ, trẻ khỏe và rất sạch sẽ nhé!". "Ô kìa, này!". Nhưng điện thoại đã cúp. Trương ngồi phịch xuống ghế bành, đầu óc cứ ong ong. Trời! Nghỉ dạy đến nửa tháng! Mình phải làm gì đây? Cái Tết này…? Một cái Tết quá trống trải, vô vị. Đột nhiên Trương cảm nhận ra chàng rất cần có Thanh, cần nhìn thấy Thanh thong thả đi vào nhà, kéo ghế ngồi bên bàn học, đặt cái túi xắc nhỏ lên mặt bàn, những cử chỉ rất khoan thai và rất quen thuộc ấy sao lúc này bỗng trở nên thân thương, gần gũi với Trương quá đỗi. Chàng cần nghe được giọng nói của Thanh mất rồi! Yêu? Chứ còn gì nữa!? Quá yêu nữa là khác! Yêu! Trương hét lớn, "Yêu! Yêu Thanh rồi! Yêu Thanh rồi!" Vú Năm tất tải từ trong nhà chạy ra, "Gì vậy? Gì vậy ? Con Thanh làm sao?" "Dạ không có gì đâu vú!" Trương đỏ mặt gãi đầu, "Ừ Thanh gọi điện thoại bảo phải về Ninh Hòa vì bà ngoại bện nặng, chắc Tết mới vào dạy lại ..". "Sao hồi nãy nghe con nói những gì mà yêu Thanh yêu Thanh?" "Không có đâu, không có!" Trương vội chạy ra sân khoát tay, "Con đi công chuyện chút!"

Mình thật đoảng! Trương vừa lái xe đi vừa nghĩ ngợi. Thanh không có điện thoại di động, nhà ngoài Ninh Hòa cũng không có điện thoại bàn. Vậy mà ngu quá, lâu nay không chịu mua cho Thanh một cái mobilephone, có bao nhiêu tiền đâu! Ngu thật! Ừ! tặng Thanh để tiện liên lạc với Trương. Cứ nói thế, có sao đâu? Bây giờ… người đã đi rồi. Ừ, nàng đã đi rồi! Ôi, Thanh, Thanh, Thanh! Thanh đã đi rồi!

Những ngày giáp tết cũng nhanh chóng qua đi, Trương cắm đầu vào việc tổ chức tết nhất cho công ty, lo việc tặng thưởng và tiền lương tháng 13 cho công nhân; họp và liên hoan tất niên, mọi thứ cứ xoay như chong chóng quanh Trương khiến chàng cũng như quên đi phần nào hình ảnh của cô gia sư quen thuộc, nhưng cứ mỗi lúc đêm về, phần nhiều là trong cơn say chếnh choáng sau trận rượu mỗi chiều tối, Trương cứ nằm lăn qua lộn lại trên giường với nỗi nhớ nhung kỳ lạ mà da diết. Trời, mình đã yêu thật rồi! Đã yêu thật rồi!

Chiều ngày mùng hai Tết, điện thoại bàn reng lên. "Ừ, Trương đó hả? Thanh đây!" Trời Thanh ở đâu vậy?" "Thì ở Ninh Hòa chứ ở đâu? Bà ngoại Thanh bớt bệnh rồi. Chắc thấy Thanh về nên khỏi bệnh đấy thôi. Ừ mai Thanh ra Nha Trang ăn một ngày Tết với Trương được không?" "Được, được! Ra ngay nhé! Trương… Trương nhớ Thanh quá! "Cái gì?" "Ừ, nhớ Thanh lắm! và yêu Thanh lắm" "Thật không, Trương?" "Thật mà! " Trương la lớn vào điện thoại, Trương yêu Thanh! Trương yêu Thanh! Hãy về với Trương đi! Trương yêu Than vô cùng! Thanh có nghe không? Trương yêu Thanh vô cùng!"

Bà Đông vỗ vai vú Năm, "Vậy đó vú. Tình yêu ở gần xịt bên thằng Trương mà lâu nay cứ bảo nó đi tìm mối lương duyên. "Ơ, nhưng mà con Thanh…" "Vú không tinh mắt gì hết. Lâu nay, tôi thấy con Thanh nhìn thằng Trương là tôi biết nó yêu thằng Trương mà vú. Tình gần mà loáng thoáng nên cứ tưởng tình ở đâu xa lắm".

Mã Nhược Mai
(theo tintuconline)​
 
Back
Top