Làm sao để quên anh?

Jolie

Member
… “Nếu biết tình yêu ưa tìm lạ.
Em hoá kiếp đồng đen câm lặng đến muôn đời!”​
spacer.gif

“Em nhìn lên vòm cây gió thổi
Lá như môi thầm thĩ gọi anh về
…Hai ta ở hai đầu công tác
Có bao giờ cùng trở lại vườn xưa?” Hai mùa Valentine đã qua. Anh có còn nhớ nụ hôn đầu tiên anh trao em trong ngày “sôcôla” ngọt ngào ấy! Người ta thường nói mối tình đầu là mối tình khó quên nhất và em nghĩ nụ hôn đầu đời cũng vậy!
Khi ở tuổi trăng tròn anh và em đã có một tình bạn đẹp. Chúng mình lớn lên và tình yêu cũng đâm chồi nảy lộc, con tim em bắt đầu xao xuyến mỗi khi gần anh. Tình yêu ban đầu thơ ngây với những cái nắm tay vụng dại. Mỗi lần đi chơi cùng anh, đi trên những con đường lá rơi xào xạc cùng vòng quay đều đều của “xe đạp ơi”, em lại miên man theo dòng suy nghĩ về một thiên đường chỉ có hai ta… Anh ôm em vào lòng và thì thầm những lời ngọt ngào mà em đã chờ đợi từ lâu….
Em hạnh phúc biết bao khi anh bảo: “Không gì có thể chia cắt đựơc tình yêu của chúng mình. Em mãi là “gà con bé bỏng” của anh. Anh yêu em nhiều lắm!”. Và… anh hôn em một cái hôn thật dài… Cảm xúc trong em thật khó diễn tả, em thấy mình hạnh phúc biết bao khi được anh yêu thương.
Tình yêu đến lặng lẽ và ra đi không một lời giải thích. Em lên Đại Học, anh đã đi làm, nhưng khoảng cách 300 km là cản trở lớn đối với cả anh và em. Những ngày đầu xa nhau, anh thường xuyên nhắn tin, gọi điện cho em vào mỗi tối với những lời lẽ yêu thương, ngọt ngào. Bạn bè có đứa còn bảo ghen tị với tình yêu của anh và em, tuy xa nhau nhưng lòng không xa. Em rất vui và hãnh diện về điều đó.
Thời gian trôi đi với bao lo toan bộn bề của cuộc sống. Không biết có phải vì thế mà khoảng cách giữa anh và em ngày càng dài hơn. Những cuộc điện thoại, những dòng tin nhắn chỉ là lời thăm hỏi xã giao – em cảm nhận thấy điều đó rõ hơn ai hết nhất là khi anh thay số điện thoại mà không báo cho em hay. Vài tuần trước, cô bạn học với em đi du lịch cùng người yêu. Gặp anh và tận mắt chứng kiến anh tay trong tay với một người con gái khác. Thậm chí cô ta chụp hình anh và người con gái đó làm bằng chứng vì biết em đã đặt trọn niềm tin và hy vọng vào anh.
Em buồn! Em khóc… rất nhiều anh ạ! Em gọi anh, em chờ đợi một lời giải thích rằng đó chỉ là hiểu lầm không phải sự thật. Nhưng… anh đã im lặng. Và em hiểu, em… đã mất anh! Sự thật quá phũ phàng, làm sao để em quên được anh - quên được mối tình đầu đẹp đẽ ấy? Vườn xưa, lối cũ còn đây mà người xưa không trở lại. “Nếu biết tình yêu ưa tìm lạ. Em hoá kiếp đồng đen câm lặng đến muôn đời!”

Bảo Chi
 
Back
Top