Hủ tiếu

Jolie

Member
Chỉ có người dân trong con hẻm nhỏ nằm dưới chân cao ốc hai mươi tám tầng ngày đêm gió thổi hù hù này mới quan tâm tới một sự kiện rất quan trọng trong ngày hôm nay – đối với một con hẻm – đó là việc khai trương của một tiệm hủ tiếu nằm ngay đầu hẻm.

Sáng tinh mơ, thằng Tèo "pê-đê" tóc nhuộm vàng hoe đã thấy cửa tiệm mở, khói nhang khai trương nghi ngút và lập tức chạy về loan tin. Dân hẻm sống bằng nghề gia công văn phòng phẩm nên dậy sớm lắm. Thường thì ba giờ sáng đã nghe tiếng cửa nhà ai nấy mở tanh tách, dậy dọn rác, pha nước uống cà phê, "tám" chuyện chờ sáng.

Thằng Tèo hối hả chạy về, cứ gặp ai là nó xán vô, hỉ hả "ê, biết gì chưa, hủ tiếu khai trương đầu hẻm kìa, tôi biết đầu tiên nha…". Cứ thế, cứ thế, trời sáng bảnh ra thì cả hẻm đã biết hết chuyện thằng Tèo kể. Gần như cả hẻm rủ nhau ra ăn thử, xem nấu ngon cỡ nào mà dám thuê nhà mở tiệm hủ tiếu ở khu đất trung tâm, giá cả đắt đỏ bậc nhất thành phố này.

Thằng Tèo xin được má nó hai chục ngàn cũng hớn hở chạy ra. Nó đứng chống nạnh trước cửa tiệm, nghếch mắt nhìn lên bảng hiệu quảng cáo: "Hủ tiếu Tài – Sợi hủ tiếu không chua – Nước lèo không bỏ đường – Đậm đà thơn ngon – Kính mời quý khách". Tèo hiểu hết. Chỉ có hàng chữ nó không hiểu là: "Đầu bếp cao cấp Tài đứng bán". "Đầu bếp cao cấp" là gì nhỉ?

Thằng Tèo chăm chỉ đọc báo lắm. Từ báo lá cải, giật gân, rặt chuyện đâm chém cướp giết hiếp đến báo làm đẹp của phụ nữ, dạy người ta nâng ngực, phun môi… Nó thấy, nào là điều tra viên… cao cấp, chuyên viên thẩm mỹ… cao cấp, hàng hiệu… cao cấp, dịch vụ… cao cấp, tóm lại rất nhiều thứ gắn thêm tính từ cao cấp. Nhưng đầu bếp cao cấp thì nó chưa nghe bao giờ.

Thôi thì thử ăn cho biết. Đầu bếp cao cấp Tài bán mười lăm ngàn một tô hủ tiếu thường. Thằng Tèo "quất" luôn một tô đặc biệt mười tám ngàn đổng bởi tự dưng nhìn thằng đầu bếp mà thấy ghét: Cao cấp gì mà người béo tròn quay, cái miệng nói liên tục như tép nhảy trong khi chẳng chịu nhìn thẳng vô mặt Tèo lấy một lát. "Chị" giận. Nhưng nước lèo ngọt thật. Những lát thịt heo rất ngon. Con tôm rất béo.

- Cho đĩa rau trụng, để kêu hoài vậy ba…
2061.jpg

Tèo ngẩng đầu lên lần thứ tư trong buổi sáng thứ năm liên tiếp ra ăn hủ tiếu cao cấp của đầu bếp Tài. Tiệm đông khách quá. Mới khai trương mà. Người ta đến vì tò mò. Càng tò mò thì càng nhiều khách vô. Càng thấy nhiều khách vô thì lại… càng kéo khách vô. Ở đời, ăn uống đôi khi cũng phải có phong trào. Nói thực dụng ra thì người Sài Gòn ăn uống rất tinh và khá "bạc". Tiệm đã ngon, khách càng đông. Tiệm nấu dở, thấy vắng khách, rẻ mấy cũng chẳng có cửa gì mà cạnh tranh, mời mọc khách cũng chẳng thèm ghé.

Tèo không thể kêu được rau trụng. Đầu bếp Tài và nhân viên chạy bở hơi tai vẫn không làm kịp phục vụ nên chắc cũng không có thời gian quan tâm tới Tèo. Tèo giận. Nhưng cũng chỉ được giây lát thôi. Nó quên khuấy ngay, úp mặt vô tô hủ tiếu húp nước lèo soàn soạt. Nước lèo ngon thật. Ngọt xương. Không bỏ đường. Chẳng biết có phải vì đông khách hay không mà mấy hôm nay ai vô, đầu bếp Tài đều làm cho tô đặc biệt, mười tám ngàn. Chắc ngon quá nên cũng chẳng ai để ý hay cự nự giống như Tèo.

Nó điều tra được rằng bán khai trương, mỗi ngày đầu bếp Tài thu được hơn một trăm tô đặc biệt, chưa tính loại tô thường và xí quách bán thêm. Hà hà, đắt hàng ghê nha. Nhưng làm sao qua được mắt "chị"…

Như thường lệ thì từ trưa trở đi, dân hẻm đã hết ngày làm việc của mình. Đàn bà kéo nhau ra tụ tập trước nhà trốn nóng và "tám". Đàn ông thì rủ nhau… nhậu. Mồi, đôi khi chẳng có gì, rượu đế, bia hơi với trái xoài, quả ổi. Nhưng hôm nay, chúng kêu Tèo đi mua xí quách. Cũng tại bởi tiệm hủ tiếu nổi tiếng quá, dân hẻm tò mò, quan tâm. Nhậu, xí quách ngon cũng được đem ra bàn tán, bình phẩm rôm rả lắm.

Tèo thấy đầu bếp Tài cuối buổi bán trưa thường ngồi rung đùi, cộng sổ, tính tiền, mặt mũi hả hê lắm. Nó đứng thật lâu, nhìn thật lâu cho bõ ghét mà thằng cha cũng chẳng chịu ngó lên nhìn Tèo một lát, dù cho hôm nay nó đã nhuộm tóc hai-lai thay cho màu tóc vàng hoe trước đây. "Chị" Tèo giận vô cùng.

- Ê, biết gì chưa, thằng Tèo chạy về loan tin nóng sốt, hủ tiếu Tài bị công an bắt nha, thu hai cái xe của khách, đậu lấn hè đường, phải ngồi trên phường xin xỏ kìa. Tôi biết đầu tiên nha…

À, vụ này mới à nha, dân hẻm xúm vô. "Tôi thấy hôm qua cả tốp xuống ăn, kêu tính tiền, thấy cha Tài tính gì mà toàn tô đặc biệt, mấy ông cự, chiều xuống bắt liền…".

Đến buổi tối, Tèo thấy đầu bếp đi đâu về mặt mũi đỏ phừng phừng, chắc là mới nhậu, kêu nhân viên mai cứ bán bình thường, còn kêu người để thêm bàn ghế ngoài hè đường khách ngồi cho mát… Nó nhíu mày, "ủa sao kỳ vậy" rồi cũng chẳng nghĩ ngợi gì thêm. Mấy hôm nay, má nó không cho tiền nhiều để ăn hủ tiếu đặc biệt nữa. Thằng Tèo phải ăn xôi. Nhớ cha Tài, nó cứ tha thẩn đầu hẻm, nhìn vô tiệm, vẫn thấy chả chạy lăng xăng, chẳng chịu nhìn nó một lát.



Ê, biết gì chưa, thằng Tèo lại về loan tin, hủ tiếu Tài bị thanh tra bắt nha… "Thu hai cá xe nha…" – Thằng nhỏ em chọc vô. Thằng Tài quay sang cự: "Vô duyên, biết gì mà nói, thu ba bộ bàn ghế…". "Phải ngồi trên quận xin xỏ kìa…" – Thằng nhỏ em lại thêm vào. Thằng Tài lại quay sang cự: "Ê mày, vô duyên nha, lập biên bản tại tiệm, biết gì mà nói…".

Buổi tối đó, thằng Tèo không thấy cha Tài mặt đỏ phừng phừng nữa nhưng vẫn thấy chả vui, còn kêu nhân viên mai đóng thêm bàn ghế để ngoài khách ăn cho mát, nhớ đánh dấu chữ "Tài" lên bàn ghế của mình, lỡ bị bắt cũng dễ mà xin. Nghe chả nói, còn tính mua thêm vài cái dù che nắng nữa. Tèo nhíu mày, chẳng hiểu gì cả…

Mấy ngày hôm sau, sau mấy lần "ê, biết gì chưa" nữa, Tèo thấy tiệm càng đông khách. Đầu bếp cao cấp Tài vẫn vui dù cho gặp hết chuyện này chuyện nọ với tổ dân phố, dân phòng với những người thu tiền rác, tiền điện, tiền nước… Nó cũng chẳng hiểu gì. Chỉ thấy bực mình: Tiệm càng đông, đầu bếp Tài càng kẹt, càng không để ý đến nó. "chị" mới làm bộ móng nail mới, màu sơn giống y chang màu bảng hiệu hủ tiếu, mấy lần cứ đưa tay vuốt tóc trước mặt mà chẳng thấy thằng chả nhìn mình gì hết trơn hết trọi…

Tèo "pê-đê" đổ bệnh sau gần một tháng sự kiện hủ tiếu cao cấp khai trương và chẳng còn gì mới lạ với dân hẻm nữa. Nó than, má không cho nó tiền xài, tiền làm tóc, làm nail, ăn uống thì gì đâu mà bèo bọt, sáng nào cũng xôi, bánh mì, chẳng khi nào thấy đủ tiền ăn tô thường chứ đừng nói tô đặc biệt của đầu bếp cao cấp. Tèo nằm bẹp ở nhà. Mấy cái chuyện "ê, biết gì chưa" dân hẻm cũng chẳng còn được nghe nữa. Tèo cũng lắng tai nghe chuyện về hủ tiếu. Tài qua mấy nhỏ em nhưng chẳng thấy gì hay. Mấy "cái đài phát thanh hẻm" này làm việc không hiệu quả, chẳng điều tra, khai thác được thông tin nóng bỏng gì hết. Vắng Tèo, hẻm tự dưng buồn hẳn đi…

Thèm quá, Tèo phải kêu hủ tiếu gõ. Lâu ngày không ăn thấy nước lèo ngọt ghê. xúc, húp soàn soạt. Loáng cái, nó đã chén sạch hai tô, mười ngàn đồng. Nó tính mai khỏe, phải ra đầu hẻm xem cha Tài thế nào. Thấy nhơ nhớ… Nghe mấy tay nhậu trong hẻm kể với ba Tèo hồi này không mua được xí quách nhậu nữa. Lúc nào tiệm cũng kêu hết. Có khi sáng bảnh đi mua xí quách cũng kêu hết. Tèo chẳng hiểu sao. Mấy bà chị có tiền, chị ăn hủ tiếu đặc biệt thì "tám", hồi này tiệm cũng không bán hủ tiếu thường nữa, tô đặc biệt vẫn mười tám ngàn nhưng ăn sao sao ấy. Tèo thì chỉ quan tâm tới cha Tài, hỏi xem mặt mũi chả thế nào… Mấy bà bảo, thấy nó không ngồi rung đùi nữa, mặt mũi thấy đăm chiêu, tiền bạc lắm. Tèo nhíu mày, "ủa sao kỳ vậy". Đích thân mình phải đi điều tra mới được.

… Tiệm hủ tiếu vắng đến kỳ lạ. Đầu bếp cao cấp Tài mặt rầu rầu ngồi bên ba đứa nhân viên, nhác thấy bóng Tèo đã kêu lính "khách đến, khách đến" rồi rảo bước ra bàn trụng mì, trụng rau… Tèo nhẩm tính, đến giờ mới chưa được hai tháng, sao tiệm vắng khách dữ vậy. Khách bỏ đi đâu hết rồi. Mấy tuần đầu khai trương, thấy đông và ổn định lắm mà… Nhưng rồi nó sướng tê người khi thấy cha Tài liếc mắt nhìn qua mình, để ý rồi nha, nên cũng chẳng nhớ hay quan tâm xem nước lèo hôm nay có ngon, ngọt hay không. Sướng quá, Tèo để cả nửa tô hủ tiếu dư rồi chạy về…

"Ê, biết gì chưa…". "Sao, sao, có gì mới vậy…". "Cha Tài nhìn tôi rồi nè, đắm đuối nha…". "Thằng quỷ, tưởng gì, cha hủ tiếu xạo, hê lâu rồi ba ơi…". Tèo nhíu màu, cụt cả hứng, hỏi "sao kỳ vậy"…

Hóa ra, dân hẻm đã biết nhiều chuyện và đã hê cha Tài hủ tiếu rồi. Thật tình, tiệm hủ tiếu ngày đầu đông khách, một phần bởi dân hẻm ra ủng hộ nhiều, nhờ vậy mà hút được cả khách cao cấp trên văn phòng xuống ăn, rồi khách vãng lai ghé vô… Cha Tài lời ghê lắm, nghe đâu ngày được cả triệu đồng. Sau đó, dân hẻm vẫn nhiệt tình ủng hộ, cũng bởi nó bán đồ ngon thật. Cho đến một ngày, có người kêu "dạo này ăn dở quá". Tiếng đồn cứ thế loang nhanh hơn cánh chim đại bàng. Dân hẻm lại kéo nhau ra ăn xem có đúng dở thật không. Dở thật… "Chả tham lắm nha ba. Thấy khách đông muốn lời nhiều, bán xạo… "Tô thường, không bán nữa, phải tô đặc biệt"…

"Đặc biệt mà còn lõng bõng được nắm hủ tiếu, ba miếng thịt, một con tôm…". "Nước lèo ngọt như đường kính, má nó, bỏ đường cho cố vô, tưởng tụi này dễ lừa…". "Tham hả, bộ dễ kiếm tiền lắm hả, xạo bò…". Cứ thế, cứ thế, dân hẻm bu vô tố sạch bức xúc về cha Tài bán hủ tiếu xạo. Đến mà phát ngán. Tèo phải hét lên "thôi đi mấy bà nhiều chuyện" rồi bỏ về.

Hôm sau…

Hôm sau nữa…

Hôm sau nữa…

Tiệm hủ tiếu vắng khách thảm hại. Đầu bếp cao cấp Tài mặt mũi buồn xo, càng đăm chiêu, tiền bạc dữ. Khách vãng lai không ghé. Khách văn phòng trên cao ốc chẳng vô. Dân hẻm thì đi ngang, không vô mà còn nguýt dài thằng cha bán hủ tiếu xạo. Cái hẻm này, chỉ còn mỗi Tèo là vô ủng hộ chả tô đặc biệt thôi. Đầu bếp Tài nhìn Tèo nhiều hơn. Nó sướng lắm. Nhưng về đến hẻm, hễ loan tin "ê, biết gì chưa" thì chẳng còn ai muốn nghe nữa. Tèo cũng chẳng buồn nhíu mày "ủa, sao kỳ vậy".

Nó chỉ thấy khó hiểu là, từ ngày khai trương, thấy chả có gặp rắc rối bao giờ. Công an thu xe. Thanh tra thu bàn ghế… Vẫn thấy chả tươi vui, rung đùi đếm tiền. Chẳng ai bắt được tiệm hủ tiếu phải chết. Chẳng lẽ chả chết vì chính lòng tham của mình? Tèo nhíu máy, lắc lắc cái đầu bữa nay đã nhuộm sang màu vàng trắng. Nghĩ mà thương đầu bếp cao cấp quá. Hôm tiệm đóng cửa hai ngày, không hiểu chả đi đâu, mặt Tèo "pê-đê" buồn như đưa đám. Chốc chốc, nó lại chạy ra đầu hẻm ngó nghiêng xem chả về chưa, miệng lầm bầm "gì vậy trời, khai trương hoành tráng cố vô, giờ bỏ đi không kèn không trống, cũng chẳng nói một tiếng, giận lắm nha…".

Hai ngày sau, đầu bếp Tài về. Tiệm hủ tiếu "khai trương" thêm món mới: Bún mắm. Dân hẻm hê hết. Chỉ có mỗi một người ghé vô, đói quá, ăn thật chứ chẳng phải ăn thử hay ủng hộ gì. Về nghe người ta chửi, "mẹ, bún mắm gì dở ẹc, hủ tiếu bán còn chẳng xong còn bày đặt xạo, dẹp tiệm đi cha…". Sau nỗi lực cuối cùng đó, tiệm hủ tiếu chỉ còn bán có một buổi, buổi chiều. Sáng sáng, Tèo chỉ thấy đầu bếp Tài đăm chiêu ngồi cà phê, nhìn ra đường. Chẳng thấy chả mua xương ống về hầm. Cũng chẳng thấy làm rau, nhặt giá xôn xao nữa. Một đứa nhân viên phải nghỉ ngang. Nó ấm ức, còn quay lại cự đầu bếp cao cấp "tại ông, ông tham thì chết". Tèo gật gật cái đầu "ừ, tham, có khi thằng này nói đúng, tham nên chả mới chết, chẳng ai giết được tiệm hủ tiếu ngon cả…".

Sáng nay, má cho hắn năm chục, khen Tèo xài tiền ít hơn, chẳng nail, chẳng tóc gì nữa. Nó mừng quýnh lên chạy ra hẻm… Thằng Tèo "hớ… hớ" lên một tiếng, người chùng xuống, suýt lả xuống đường: Hủ tiếu Tài dẹp tiệm! Bên ngoài cánh cửa kéo màu xám, treo cái biển to tướng "Cần sang tiệm gấp, liên hệ Tài…". Thằng Tèo thở dốc ra, "hờ… hờ"… "Kỳ vậy trời. Đi cũng chẳng nói một tiếng là sao. Rồi ai bán hủ tiếu đặc biệt tôi ăn đây. Đồ xạo…".

Thằng Téo đói quá. Nó kêu hủ tiếu gõ. Quất một hơi ba tô. Nước lèo ngọt xương hầm thật. Không bỏ đường. Mười bốn năm nay, xe hủ tiếu này vẫn bền bỉ bám trụ quanh hẻm, bán hủ tiếu gõ cho dân hẻm, dân văn phòng trên cao ốc xuống ăn. Kể cả khi có thêm hủ tiếu Tài thì nó vẫn như vậy, nước vẫn ngọt từ xương, giá không đổi. Bình dân. Ngon. Chất lượng không đổi. Thằng Tèo gật gật cái đầu, "ừ ha, không tham"… Tính tiền xong, nó tung tăng chạy về hẻm loan tin: – Ê, biết gì chưa, hủ tiếu Tài dẹp tiệm, tôi biết đầu tiên nha.

Theo tintuconline​
 
Back
Top