Hành trình thiếu nữ miền Tây bị lừa bán sang động mại dâm Trung Quốc

Jolie

Member
[h=2]Xahoi - Để giải cứu những thiếu nữ miền Tây bị bán sang động mại dâm nước ngoài, cảnh sát đã hao tốn biết bao công sức.[/h]
mai-dam.jpg

bCác cô bị buộc phải "tiếp khách" mỗi ngày ít nhất là hai lượt, nhiều thì chục lượt, không một xu tiền công. (Ảnh minh họa).
Để buộc tội những “tú ông” cầm đầu đường dây, Tòa án cũng không kém phần vất vả bởi phải phán bác những lập luận dạng “củ chuối” của chúng.
“Liên minh” hai gã ma cô
Một ngày đầu tháng 5/2009, ông Võ Văn Lành (ngụ huyện Phụng Hiệp, tỉnh Hậu Giang) đột ngột nhận được cuộc điện thoại từ một số thuê bao nước ngoài gọi về. Vừa bắt máy, ông đã nghe thấy tiếng khóc nấc nghẹn ngào từ một giọng nữ nghe có vẻ khá quen thuộc. "Chú ơi, con là Thảo nè ! Chú cứu con với, con bị bọn buôn ngườibán sang Trung Quốc làm "gái" rồi, nhục nhã lắm chú à !... ". Lúc này, ông đã nhận ra người đang nói chuyện với mình chính là đứa cháu gái đã mất tích từ hơn hai tháng, mất công cả dòng họ đã dùng mọi cách tìm kiếm, liên lạc. Cô gái chỉ kịp thông báo địa chỉ nơi mình đang bị giam giữ, rồi nhanh chóng dập máy. Xác minh ban đầu, nhận thấy tin báo là có cơ sở, sự việc có tính chất cực kỳ nghiêm trọng, có yếu tố nước ngoài, công an tỉnh báo cáo sự việc với Cục Cảnh sát điều tra tội phạm về Trật tư xã hội (C14, Bộ Công an, nay là C45). Hơn 10 ngày sau, Công an tỉnh Hậu Giang, C14, Công an tỉnh Quảng Ninh kết hợp công an nước bạn đã ập vào một "ổ chứa" trên đất Trung Quốc, giải thoát cho nạn nhân, đưa về nước. Nhanh chóng lấy lời khai, chân dung kẻ chuyên lừa các thiếu nữ miền Tây ra nước ngoài đã được phác họa.
Nghi phạm là một hướng dẫn viên du lịch làm việc tại Phan Thiết (tỉnh Bình Thuận), có tên Nguyễn Hoài Thanh (tên gọi khác là Thông, SN 1981, quê Đồng Tháp). Thanh sinh trong một gia đình khá khó khăn, đông anh chị em, dù trình độ học vấn chỉ hết lớp 6 nhưng đã may mắn kiếm được một việc làm khá nhàn hạ, thu nhập cao là làm hướng dẫn viên du lịch tại thành phố biển du lịch nổi tiếng miền Trung. Nhiều nhóm trinh sát tỏa đi xác minh, nhưng đến nơi làm việc tại Phan Thiết thì được biết Thanh đã bỏ việc từ lâu; về nhà tại ấp Hưng Thành Đông, xã Long Hưng B, huyện Lấp Vò thì đối tượng cũng không có mặt, gia đình chỉ biết không rõ con mình đang ở đâu. Cùng lúc này, công an tiếp tục nhận được thêm nhiều đơn tố cáo hành vi buôn người của Thanh từ nhiều nạn nhân khác. Cảnh sát hạ quyết tâm tập trung nhân lực truy bắt nghi phạm bằng được. Gần nửa năm theo dấu từ Bắc chí Nam, ngày 20/11/2009, cảnh sát mới bắt được khi Thanh mò về thăm gia đình.
Nghi phạm khai thời gian làm việc tại Phan Thiết, có quen biết một người đàn ông chưa xác định được nhân thân, lai lịch cụ thể, được người này dẫn về quê vợ ở xã Hữu Bằng (huyện Kiến Thụy, Hải Phòng) chơi. Tại đây, Thanh quen tiếp một người phụ nữ trẻ cũng không rõ lai lịch cụ thể, rồi thường xuyên điện thoại liên lạc với nhau. Đầu năm 2009, người này gọi điện cho Thanh, nói có người em tên Ngô Văn Dương (SN 1981, ngụ thôn Kim Đới, xã Hữu Bằng) muốn vào Nam tìm việc, nhờ giúp đỡ. Vài ngày sau, gặp nhau ở Phan Thiết, Dương ngỏ lời có người chị gái đang làm nhà hàng ở Hồng Kông, cần nữ phụ việc, lương mỗi tháng 15 triệu đồng, nếu Thanh tìm và giới thiệu thành công thì được trả tiền "môi giới" là 2 triệu đồng/người. Thấy quá "ngon ăn", Thanh nhận lời không đắn đo.
Thời gian này, Thanh quen biết với chị Thảo chị ấy cũng đang làm tại Phan Thiết nên chủ động dụ dỗ: "Có muốn đổi đời, làm nhàn mà lương lại cao thì anh giới thiệu cho".
Thiếu nữ miền Tây thật thà, chất phác, lại thương bạn còn rủ thêm hai người bạn thân (một người 18 tuổi, cùng quê Hậu Giang; một người 19 tuổi, quê Kiên Giang) cùng đi "làm giàu", đồng thời để "có chị có em cùng giúp đỡ nhau nơi đất khách quê người".
Những cuộc chạy trốn tài tình
Chỉ một ngày sau đó, nhóm 5 người đón xe khách đến thị xã Móng Cái (tỉnh Quảng Ninh), đi đò sang Trung Quốc, đến nhà người chị họ cảu Dương nghỉ một đêm. Sợ bị bại lộ âm mưu, muốn "tận thu triệt để" tài sản các cô gái mang theo, cũng nhằm "triệt" đường quay về của họ, trên đường đi hai gã ma cô đã lột sạch tài sản của các nnaj nhân, từ điện thoại, tiền mặt, nhẫn vàng. Dương bán 3 cô gái lấy sỗ tiền hơn 21 ngàn Nhân dân tệ (khoảng 75 triệu VNĐ), trả công 5 triệu cho Thanh rồi hai tên ung dung trở về.
Các nạn nhân thuật lại sau khi bị bán, tiếp tục bị "trao tay" nhiều lần, cuối cùng có chung điểm đến là động mại dâm, bị buộc phải "tiếp khách" mỗi ngày ít nhất là hai lượt, nhiều thì chục lượt, không một xu tiền công. Chỉ cần các cô bất tuân mệnh lệnh, hoặc làm khách "không vừa lòng", sẽ phải nhận những trận đánh nhừ tử "thừa sống thiếu chết", bị bỏ đói. Có muốn bỏ trốn cũng không được vì bọn chúng luôn cắt cử người canh gác, theo dõi sát sao "nhất cử nhất động". Sau hơn hai tháng, bị bán vào "tổ quỷ", lợi dụng phút sơ hở hiếm hoi của chủ quán, Thảo mới lén điện thoại về cho người chú cầu cứu, may mắn được giải thoát. Riêng hai cô bạn của Thảo vẫn tiếp tục bị "giam lỏng" tại đây một thời gian nữa.
Trở lại "tú ông" Thanh, thấy kiếm tiền quá dễ, lại được đi chơi nên ngay sau "thương vụ" đầu tiên, lại tìm những "con mồi" mới. Cuối tháng 2/2009, Thanh đến nhà một phụ nữ là người quen tại phường 11, quận 6, TP.HCM, giở "bài cũ" "có người bà con làm nhà hàng ở Trung Quốc không có người phục vụ, chị tìm người giúp, nếu được thì gửi chị 3 triệu đồng/người". Người này tìm được 4 phụ nữ cùng quê tỉnh Đồng Tháp, mời cả nhóm cùng đến nhà chờ ngày "xuất ngoại". Người phụ nữ được Thanh nhờ môi giới cũng có ý định đi Trung Quốc làm việc nên ngày 26/2/2009, cả nhóm sáu người cùng lên máy bay đi Hà Nội. Hai ngày sau đó, qua nhiều lần "tăng bo" từ máy bay đến xe đò, cả nhóm đã có mặt tại biên giới Trung Quốc. Đối tượng Dương đã chờ sẵn, dẫn cô gái 19 tuổi và cô gái tên Lin Đa (chưa xác định rõ năm sinh, nhân thân) vượt biên, hẹn sẽ quay về đón những người còn lại sau. Chờ đến 3 ngày cũng không thấy Dương quay lại, anh và 3 người phụ nữ còn lại trở về quê. Lúc đó họ làu bàu rằng "xui xẻo", nhưng sau này mới biết rằng mình đã cực kỳ may mắn, "phúc tổ 3 đời".
Các điều tra viên tham gia phá vụ án này cho biết, có một điều kỳ lạ trong chuyên án là nạn nhân của "liên minh" Dương – Thanh rất nhiều, nhưng tỉ lệ trốn thoát cũng rất cao. Sau cô gái tên Thảo được công an giải cứu, ngày 20/6/2009, hai nạn nhân khác được một người đàn ông nước ngoài tốt bụng thương tình, giúp đỡ trốn về Việt Nam. Một cô gái khác, sau hơn một năm bị bán, đền đầu tháng 5/2010 cũng đã trốn thoát về được Việt Nam. Trong số các nạn nhân, riêng cô gái có tên gọi Lin Đa hiện vẫn chưa xác định được nhân thân, chưa biết đang ở đâu, số phận ra sao.
Ngay sau khi Thanh bị bắt, đối tượng Dương "thấy động" đã bỏ trốn khỏi địa phương, lẩn trốn nhiều nơi. Hơn một năm sau, ngày 13/6/2011, đối tượng mới bị sa lưới theo lệnh truy nã.
Hai "tú ông" gian manh
Truy bắt hai “tú ông” đã khó khăn, giờ phần khó khăn tiếp theo lại đến với cơ quan buộc tội.
Tại cơ quan điều tra, hai bị can thừa nhận hành vi phạm tội, nhưng khi chuẩn bị đưa vụ án ra xét xử, chúng đồng loạt phản cung chối tội. Thanh cho rằng mình không biết mục đích của đồng phạm là tìm phụ nữ đưa sang nước ngoài làm gái bán dâm, cho rằng “tôi cùng sang đó làm như những người bị hại, số tiền Dương đưa là tiền mà trả nợ trước đó đã vay của tôi”. Bị can này còn “đổ thừa” những lời khai của mình tại cơ quan điều tra là do bị điều tra viên ép buộc. Bị can Dương thì nói mình không liên quan đến vụ án, “chỉ là người làm công, giúp việc đưa đò chở người qua sông chứ không biết gì về chuyện buôn bán người”. Để đảm bảo việc xử lý vụ án khách quan, đúng người đúng tội, cơ quan tố tụng trả hồ sơ cho cơ quan điều tra để điều tra, xác minh làm rõ những vấn đề đã nêu. Một đoàn thanh tra liên ngành được thành lập, qua kiểm tra và xác minh, ra kết luận việc bị can Thanh khiếu nại bị ép cung là không có cơ sở. Cho hai bị can đối chất “về số tiền vay”, kết quả cho thấy Thanh nói dối.
Trong phiên tòa sơ thẩm đầu tháng 2/2012, bị cáo Thanh tiếp tục cho rằng mình không biết việc Dương bán các cô gái vào các động mại dâm. Công tố viên đã bác bỏ ý kiến này bằng lập luận: “Nếu bị cáo không biết trước được việc làm phạm pháp của Dương, cũng không được hưởng lợi gì, thì vì lí do gì mà lúc đó bị cáo đang có nghề nghiệp ổn định, lại tư nhiên bỏ việc đi tìm phụ nữ, cùng Dương lén lút đưa bị hại qua biên giới. Sau phi vụ đầu trót lọt, bị cáo tiếp tục dụ dỗ thêm 5 người khác đưa sang Trung Quốc”. Phản bác những lời lấp liếm của Dương: “Tôi đưa các cô gái sang Trung Quốc là để “tạo công ăn việc làm” cho họ, công tố viên truy vấn: “Tại sao có ý tốt mà bị cáo không thực hiện đàng hoàng thông qua các công ty môi giới việc làm? Sao phải lén lút đi bằng đò ngang vào đêm tối, còn giữ hết chứng minh nhân dân của họ? Chỉ là tìm việc giúp thì sao lại có sự giao dịch, trả giá giữa bị cáo và chủ chứa?”. Cả hai bị cáo đều không lý giải được những mâu thuẫn này.
Đồng tình với quan điểm của VKS, Tòa nhận định: Hành vi của các bị cáo là rất nguy hiểm cho xã hội, đã xâm phạm đến danh dự, nhân phẩm của người phụ nữ được pháp luật bảo vệ, làm mất an ninh trật tự tại địa phương. Các bị cáo phạm tội có bốn tình tiết định khung tăng nặng quy định tại các điểm a, đ, g, e Khoản 2 Điều 119 BLHS là: “Vì mục đích mại dâm, Để đưa ra nước ngoài, Đối với nhiều người, Phạm tội nhiều lần” nên cần phải xử lý nghiêm. Qua xem xét tính chất, mức độ hành vi phạm tội và nhân thân của từng bị cáo, TAND tỉnh Hậu Giang tuyên phạt Nguyễn Hoài Thanh và Ngô Văn Dương mỗi bị cáo 10 năm tù giam. Về trách nhiệm dân sự: Tòa tuyên buộc các bị cáo phải liên đới bồi thường cho người bị hại theo yêu cầu. Cụ thể: Một nạn nhân yêu cầu bồi thường tổn thất về danh dự, nhân phẩm với số tiền 20 triệu đồng; Một người khác yêu cầu tổng số tiền 49,3 triệu (gồm cả chi phí cho mẹ và anh ra Móng Cái tìm kiếm, tiền bồi thường chiếc điện thoại di động); Mội người khác yêu cầu tổng số tiền 65 triệu đồng.




 
Back
Top