Dưới vòm sưa trắng có một nỗi nhớ đi lạc...

Jolie

Member
Trưa hôm qua lên Đinh ngồi. Trời lạnh. Những bình hoa rét run và nhạt màu.​
(Luôn luôn là như thế, những con đường cứ lùi dần rồi mất hút...)
Bà Bích mặc áo len vàng, vẫn nụ cười ấm và cốc lipton nóng thật nhiều sữa.
Dựa lưng vào bức tường quen thuộc, điện thoại đặt trên mặt bàn, túi xách trong lòng, rồi cứ thế ngồi thật yên.
Không nhắn tin, không gọi điện, cuốn sách nhỏ nơi tay cũng chẳng lật trang, mình giống như một bức tượng im lìm.
Vài người khách đứng lên, vài người khác đi tới thế chỗ. Còn mình, có cảm giác đủ lòng kiên nhẫn và tình yêu để ngồi mãi nơi này, trên chiếc ghế con bé bỏng này, mà chẳng biết để làm gì.
1270874515-cay-sua-2.jpg
Không nhắn tin, không gọi điện ...(ảnh minh hoạ: raysoda)
Người con trai mình yêu dấu đã trở về từ lâu, vì công việc và bạn bè mà chẳng còn lên Đinh nhiều nữa. Người con trai ấy như cơn gió mùa xuân, trên vai không nặng nỗi cô đơn, trên môi không phảng phất nỗi buồn, trong mắt có cả bầu trời rộng lớn. Người con trai ấy đã tìm được một cánh én nhỏ để làm bạn đồng hành.
Đã qua những ngày tháng Mười, nép mình nơi góc quán, ngắm đóa hồng phai trong bình cổ và thầm hỏi: Người giờ ra sao? Đã qua những ngày mưa lạnh, nhìn xuống lòng hồ đầy, ước giá được bên Người để cảm thêm hơi ấm. Mình sẽ đi qua những vòm sưa trắng, cầm trên tay nỗi nhớ xanh xa mà chẳng biết gửi về đâu. Mình sẽ qua những ngày tháng Tư, bầu trời đẹp như mơ, đường hoa nở êm đềm, nhưng câu chuyện về mùa dịu dàng ấy không người ngóng đợi...
1270874515-cay-sua.jpg
Mùa này, dưới vòm sưa trắng có một nỗi nhớ đi lạc.... - Ảnh minh họa: Mèo Lười
Ngồi ở Đinh, muốn lòng mình đi thật xa, để ai đó hóa thành người lạ. Muốn đứt đoạn mối liên hệ với thế giới còn lại. Muốn nhảy lên chuyến xe bất kì, đi mãi, đi mãi. Muốn gặp một dòng sông, ngồi bên bờ bật khóc. Rồi trở về.
Nhưng luôn là như thế, những con đường cứ lùi dần rồi mất hút. Và mình chôn chân ở một góc quán Đinh, im lìm nghe những cánh hoa nhạt màu khẽ run vì lạnh, bàn tay đặt trên cốc lipton sữa nóng bà Bích pha, chiếc loa rè vẳng bài hát "Cry on my shoulder" rất đỗi ngọt êm.
Mùa này, dưới vòm sưa trắng có một nỗi nhớ đi lạc. Mùa này, có cơn gió xuân trên vai không chở nỗi cô đơn, trên môi không đượm nét u buồn, trong mắt chứa cả bầu trời rộng lớn; cơn gió ấy dắt theo một cánh én nhỏ mang tình yêu của tôi bay xa, bay xa.

(Theo Vietnamnet)
 
Back
Top