[h=2]Đôi khi tôi lại cứ hỏi lòng mình. Đại gia có trái tim, có biết yêu không nhỉ khi mà mọi quan hệ đều được giải quyết bằng tiền.[/h]
Những người tình một đêm và những xấp tiền
Thời gian làm việc nhiều như thế, gần như 24/24, thần kinh lúc nào cũng căng thẳng như một sợi dây đàn, lấy đâu tâm trí cảm xúc mà yêu với thương. Họ mua bán hay ban ban ơn tình cảm thì đúng hơn. Tôi bỗng nghi ngờ cái gọi là hạnh phúc gia đình trong những biệt thự xa hoa đắt tiền kia. Tôi thấy chúng như nấm mồ lạnh lẽo chôn sống bao tâm hồn con người. Đôi khi lại chạnh lòng thương xót cho họ.
Đời trôi đi trong khói thuốc hay men rượu, trong những bộ thời trang đẹp nhất, trên những đôi giày cao chót vót. Ngày ngủ, đêm cày. Tiền rất nhiều nhưng cũng chẳng giữ lại được bao nhiêu. Kiếm tiền dễ dãi, chúng tôi cũng tiêu tiền dễ dài. Tất cả đều bị phung phí vào những cuộc vui, chi tiêu vô bổ, những chuyến đi du lịch ngẫu hững dài ngày.
Đây cũng là chuỗi ngày tôi sống ồn ào, nhiều sự kiện nhất nhưng chẳng có cái nào đọng lại trong tôi. Bởi, bản chất của nó là phù du. Là sự trống rỗng trong tâm hồn và đời sống tinh thần. Là nhạt nhẽo, vô vị. Như những bông hoa nhựa không hương không sắc. Lấp lánh như những đồ trang sức giả mà không giá trị gì cả. Đời một đứa con gái như tôi, có cái quái gì đâu. Không có gì! Không còn gì.
Ảnh minh hoạ
Nên không có gì để đáng nhớ hay lưu tâm cả. Những người tình một đêm lướt qua đời tôi như một cái bóng mờ vội vã. Họ đến và đi rất nhanh. Họ cho tôi tiền và nhiều thứ mà tôi chẳng nhớ gì họ cả. Đơn giản là trái tim tôi, tình cảm tôi không phút giây nào dành cho họ. Họ cũng chỉ là cái đám đông nhạt nhòa tầm thường như bao người khác. Quan hệ chúng tôi là quan hệ mua bán, sòng phẳng giữa tiền và tình (Hờ) nên không có gì phải bận tâm day dứt cả.
Cho đến một đêm. Cũng là một đêm mưa bão đầy trời. Tôi lười biếng không theo chân bọn nó đi làm. Nằm nhà, cuộn tròn trong chăn, không ngủ, không nghĩ suy gì hết. Não rỗng. Và nghe bản hòa tấu của thiên nhiên trong đêm. Đấy là tiếng mưa rơi ào ạt, là tiếng gió hú giật điên cuồng, là những tiếng sấm hay tia chớp thỉnh thoảng lại gầm lên man dại.
Khi tôi, thân xác, tâm trí như đang trôi đi vào một miền nào đó xa lắc lơ, xa thẳm thì đột nhiên có tiếng gõ cửa rụt rè, nhát gừng. Tôi ngạc nhiên, khó chịu hét to “Ai đấy?”. “Anh đây mà!”. Giọng nói nghe quen thuộc vô cùng. Lạ quá! Có ai biết nhà chúng tôi đâu! Căng thẳng một giây tôi cũng tung chăn vùng dậy mở cửa.
Trong mưa là bóng dáng một chàng trai, không áo mưa mũ nón gì cả, ướt nhẹp và run lên vì lạnh. Với một bó hồng nhung tuyệt đẹp trên tay. Đôi mắt anh nhìn sâu xoáy vào tôi. “Em”. Tôi bàng hoàng. Sơn! Của tôi ngày tháng cũ. Tình yêu đẹp.
Khi tất cả đã dần trôi vào quên lẵng, chìm theo ngày tháng thì anh lại đến. Để làm gì cơ chứ? Sao không để nó ngủ yên trong trái tim hay sầu muộn của chúng mình? Tôi đẩy Sơn bằng những cái nhìn lạnh buốt. Đột nhiên tôi lại nhớ tới cái khung cảnh hôm nào, hệt như đêm nay, Sơn đã đuổi tôi ra khỏi nhà anh mà không thèm nghe tôi một lời giải thích. Những uất hận vì bị tổn thương ngày nào bỗng trào dâng trong tôi.
Trở lại với người tình mơ mộng thuở đầu
Tôi sập cửa lại. Không nói với Sơn một câu nào, không hét một câu xua đuổi Sơn như trong phim là “Anh về đi!”. Tôi quay lưng lại với Sơn, tựa lưng vào cánh cửa, lắng nghe những cảm xúc lạ lùng và phức tạp, không hiểu nổi, không gọi thành tên được, mỗi lúc một giằng xé trong trái tim đang tan vỡ từng mảnh của tôi. Như thể một thế kỷ đã trôi qua nặng nề! Mưa gió vẫn miên man với bản hòa tấu của mình.
Không thấy Sơn đập của, gọi tên tôi tha thiết như lẽ thường tình phải thế. Tôi mở cửa. Trong mưa gió tơi bời, Sơn vẫn đứng im như hóa đá, như chôn chân, như Từ Hải chết đứng, với những bông hồng đỏ thắm trên tay. Lòng tôi bỗng chùng xuống. Có cái gì đó, đau nhói nơi trái tim tôi. Tôi khóc không thành tiếng. Cứ như thế này tôi sẽ chết mất. Sơn cũng sẽ chết mất! Không phải vì gió mưa vì cảm lạnh! Vì một cái gì đó, thiêng liêng cao cả hơn. Khó gọi thành tên cụ thể lắm!
Một vài ngày sau đó, tôi giã từ ba bông hoa dù chúng phản đối quyết liệt, xách ba lô về lại với Sơn. Đêm đó tôi đã mở cửa cho Sơn vào. Trắng đêm chúng tôi ngồi bên nhau. Sơn đã khóc, ân hận kể lại cho tôi nghe đầu đuôi câu chuyện. Sau khi bỏ và chạy trốn tôi, Sơn sống như cái xác không hồn. Nỗi nhớ về tôi lấp mãi không đầy và hành hạ anh mãi. Thời gian chỉ làm anh đau đớn thêm. Anh cố đẩy tôi ra khỏi cuộc đời anh mà không được.
Yêu thêm một vài cô, cũng chẳng làm nguôi đi nối nhớ tôi da diết. Sơn hiểu rằng anh đã quá yêu tôi. Một tình yêu sâu nặng vô cùng. Rồi từ nước ngoài xa xôi, Vinh gọi điện về cho Sơn kể lại vì sao tôi và anh ta lại thế. Vinh nói tôi là một cô gái kỳ lạ nhất trên đời mà anh ta đã gặp. Rằng, tôi có một tâm hồn mẹ cực kỳ vĩ đại. Chuyên đã vỡ lở, mọi sự cũng đã rồi Vinh gửi tới Sơn lời xin lỗi chân thành nhất và mong anh hiểu rõ về tôi hơn. Điều đó lại càng làm cho Sơn yêu tôi hơn.
Ân hận. Sơn đã cất công đi tìm tôi mà không thấy. Anh như phát điên vì sự mịt mờ của tôi. Tôi như bốc hơi khỏi cái thành phố nhỏ nhoi này. Trong lúc tưởng như tuyệt vọng nhất thì Sơn gặp Huệ trong một quán cà phê nhỏ. Hôm ấy nó mặc chiếc áo của tôi. Chiếc áo mà Sơn đã kỳ công thiết kế. Sơn đứng tim chết lặng, anh như vồ lấy Huệ hỏi han về chiếc áo. Huệ vô tình đã kể cho Sơn nghe về tôi và cho Sơn biết địa chỉ chúng tôi ở cũng như số điện thoại. Có lẽ bởi Sơn chân thành đến tội nghiệp nên Huệ đã vượt rào phá lệ cho Sơn.
Tôi nói với Sơn giờ tôi không còn như xưa nữa. Tôi là gái hư rồi. Tôi không xứng với anh nữa. Sơn nhất quyết không chịu và nói tôi là gì cũng chấp hết. Với Sơn tôi mãi là người yêu lý tương của anh. Tôi mềm lòng trước những lời gan ruột của anh. Trái tim yêu lại đập những nhịp thổn thức như xưa. Cuộc sống lại trở lại bình thường với tôi dù rất khó khăn nhọc nhằn.
Sẽ chẳng có cái đám cưới nào hết. Sẽ chỉ có trong mơ những dự định ngọt ngào ấy. Đường về cõi thiện của tôi lại gập ghềnh. Lần này tôi chủ động tất cả mọi chuyện. Lỗi không ở tại ai hết! Chỉ tại đôi chân tôi, dài miên man. Chỉ tại ông trời ban tặng tôi một nhan sắc không dễ gì cô gái nào có được. Hoa hậu không vương miện. Người đời không buông tha tôi. Cả tôi và Sơn không đủ sức chống chọi với đời phàm tục ấy. Suy cho cùng, bởi quá yêu thương Sơn nên tôi đành phải thế!
Ba bông hoa thân thiết của tôi liên tục gọi điện hỏi thăm tôi. Chúng nói rằng chúng nó rất nhớ tôi. Vũ trường nhớ tôi, ánh đèn màu quay cuồng vì nhớ tôi. Những người yêu của tôi cũng rất nhớ tôi. Mọi người buồn lắm và mong tôi quay trở lại. Tôi buồn bã nói rằng, tôi không muốn quay trở lại với con đường ấy với ngày tháng ấy nữa. Tôi sợ vũ trường lắm rồi. Sợ những âm thanh cuồng nộ ấy. Sợ những đêm dài đi với ai đi về đâu cũng được. Ba bông hoa mắng mỏ tôi không tiếc lời và thật sự hối tiếc cho tôi. Họ nói, Sơn chẳng là cái thá gì mà cầm tù được đôi chân tôi, nhan sắc tôi, tuổi thanh xuân. Họ nói bằng mọi cách sẽ đưa tôi trở lại vũ trường, tái xuất giang hồ. Tôi im lặng và nghĩ điều đó thật khó có thể xảy ra. Nếu như tôi không muốn!
Nỗi đau khi người yêu bị xã hội đen dằn mặt
Sơn trở về nhà với những vết thương chi chít trên người và khuôn mặt tím bầm không giấu nổi vẻ đau đớn sợ hãi. Tôi hốt hoảng hỏi Sơn. Sơn nói đó là do một vụ và chạm giao thông mà anh là người có lỗi. Lần đầu tiên tôi tin anh, tin là thế! Nhưng những lần sau thì tôi bắt đầu nghi hoặc. Những vết thương kia chắc chắn không phải là do tai nạn hay va quệt giao thong. Tôi nhận ra được vẻ bối rối trong cách kể chuyện ậm ờ lấp liếm của anh. Và đôi mắt lúc ấy nhìn tôi lạ lắm. Vừa buồn bã vừa đau xót lại như vừa trách cứ.
Tôi cũng không hiểu nổi chuyện gì xảy ra với Sơn nữa. Sơn quan hệ lành mạnh có mâu thuẫn thù hằn với ai đâu nhỉ? Hay Sơn còn một góc khuất nào nữa mà tôi không biết.
Một đêm đã khuya lắm. Khi tôi từ chỗ làm trở về nhà, ngang qua một đoạn đường vắng tanh bỗng nhiên thấy một cuộc ẩu đả thanh toán nhau ngay nơi góc phô. Một tốp thanh niên, nhìn qua đã biết là dân đầu gấu, xã hội đen đang ra sức đánh đập một người mà tôi không nhìn rõ mặt. Dao kiếm, gậy gộc vung lên loạn xạ.
Tôi sợ hãi lục tìm điện thoại goi 113 ứng cứu nhưng điện thoại tôi không còn pin. Tôi nháo nhác tìm xem xung quanh có ai không. Đường phố vắng tanh. Một giọng quát lên làm tôi đứng tim “Tao đã bảo mày nhả nó ra cơ mà! Nó là của mấy ông anh tao! Là của xã hội, của chung. Đéo phải của riêng mày đâu! Mày tuổi gì!”. “Nhưng mà chúng tôi yêu nhau!”. “Yêu này! Yêu này! Lần sau bố mày mà bắt gặp mày đi với nó nữa bố mày sẽ cắt gân, cho mày đi Văn Điển!”. “Có chết tôi cũng không bao giò bỏ cô ấy!”. “A! Thằng này láo! Chúng bay đâu! Đánh chết nó cho tao!”. Bọn chúng phũ đòn hơn. Không còn biết sợ là gì nữa. Tôi lao lại đám đông và hét toáng lên: “Không được giết người! Tôi gọi 113 rồi đấy!”. Nghe đến từ 113, nhóm giang hồ kia có vẻ chùn bước. Chúng leo lên xe máy rồi biến mất vào bóng đêm. Tôi chạy lại chỗ Sơn và khóc “Anh Sơn!”. Sơn nhìn tôi bằng cặp mắt ngây dại,anh khẽ cười cười như thể muốn an ủi tôi rồi gục vào lòng tôi ngất xỉu.
Sau đêm ấy thì tôi đã hiểu vì sao Sơn liên tục bị xã hội đen hành xử. Nhóm đại gia vì không muốn bỗng nhiên mất tôi, không muốn cuộc vui chóng tàn nên đã thuê người theo dõi và dằn mặt Sơn, ép anh phải nhả tôi ra. Tôi sẽ không quay trở lại với chúng nhưng cũng không thể ở lại với Sơn. Rất có thể anh sẽ mất mạng với bọn chó điên ấy. Báo chí ngày nào cũng đưa tin báo động về những vụ thanh toán trả thù sặc mùi xã hội đen. Sơn thì lại sắp ra trường. Tương lai tốt đẹp đang chờ đợi anh, chàng kiến trúc sư tài hoa. Anh cũng là đứa con độc đinh trong dòng họ của mình.
Tôi sẽ ra đi để bảo toàn tính mạng cho anh. Nhưng mà đi như thế nào để anh không đau đớn không còn dằn vặt, khổ đau như ngày xưa khi chúng tôi bỏ nhau mới là khó. Tôi muốn Sơn được thanh thản nhẹ nhõm trong lòng khi vắng tôi. Có thể chúng tôi sẽ tạm thời xa nhau trong một thời gian rất dài. Đợi khi anh ra trường chúng tôi sẽ lại về bên nhau, nối lại tình xưa. Rất có thể. Khi sức khỏe Sơn hồi phục. Mọi thứ, dường như đã bình yên trở lại, tôi viết cho Sơn một lá thư rất dài. Nói rằng, tôi phải về quê gấp, nhà tôi có chuyện riêng, chúng tôi phải vào Nam, hai tháng sau tôi mới quay trở lại Hà Nội được. Đó cũng là khoảng thời gian Sơn cũng đã hoàn thành việc học hành của mình. Tôi cầu mong Sơn hãy vui vẻ, bình tâm mà học hành lo chuyện cho mai sau.
Rồi tôi đi với hai hàng nước mắt. Tôi quay trở lại nhìn căn phòng trọ thân quen. Linh cảm sẽ không bao giờ gặp lại nó và Sơn nữa. Tôi gọi điện cho ba bông hoa của tôi. Chúng cho tắc xi đến đón tôi về nơi ở mới của chúng. Mãi bên Gia Lâm. Dĩ nhiên là tôi thay luôn cả số điện thoại của mình. Giống như những lần tôi gặp biến cố hay rắc rối gì đó. Hoặc không muốn gặp lại ai đó.
Thân gái dặm trường không yên thân
Những ngày ở với ba bông hoa tôi cũng không lên vũ trường hay gặp lại các đại gia nữa. Tôi quanh quẩn ở nhà, dọn dẹp giặt giũ và cơm nước cho bọn chúng. Tôi tính sẽ đi tìm một công việc nào đó. Bình thường thôi nhưng lương thiện và sạch sẽ . Rồi có một đêm, đưa ra những lý do bất khả kháng chối từ, chúng cũng rủ rê được tôi lên vũ trường. Cũng không gian ấy, cũng âm nhạc ây mà sao tôi như người vô cảm. Không có cảm xúc hứng thú gì. Bọn đàn ông vây quanh tôi như bướm lượn mời mọc, rủ rê. Tôi cũng mặc kệ. Tôi thấy đau đầu kinh khủng và chán ghét nơi này thậm tệ. Không hiểu tại sao chỉ cách đây không xa, nó đã làm cho mình, mê mệt đến phát rồ đến thế. Tôi, giờ như kẻ lạc loài xa lạ với chốn ăn chơi rồ dại này. Lấy lý do sức khỏe, tôi về trước. Ba bông hoa nhìn tôi thất vọng ê chề.
Mấy ngày sau đó thì 3 bông hoa của tôi gặp nạn. Đã gần một tuần trôi qua không thấy chúng quay trở về nhà. Tôi đã quá quen với sự vắng mặt thất thường của chúng. Có khi hàng tháng, nhưng lần nào cũng có thông tin gửi về cho tôi biết. Lần này thì không. Điện thoại cũng không. Tin nhắn cũng không. Tôi gọi cho cả 3 đứa thì cả 3 đứa đều tắt máy. Linh cảm có chuyện gì đã xảy ra với chúng. Tôi bồn chồn đi lại quanh căn phòng trọ của mình. Cồn cào lo lắng, phấp phỏng. Không đêm nào tôi ngủ được. Đêm nào tôi cũng mơ về chúng nó với những bước chân trở về. Chúng nó cũng như tôi, thân gái dặm trường, phiêu bạt ngày tháng không biết đâu là bến là bờ. Cùng cảnh gái thuyền quyên, dạt nhà nên thương nhau đứt ruột như chị em.
Đang lúc nước sôi lửa bỏng như thế thì tôi nhận được điện thoại của Huệ qua một số máy lạ. Huệ kể cho tôi nghe trong tiếng nấc nghẹn ngào. Ba đứa bị lừa. Sau những ngày ăn chơi phè phỡn ở một khách sạn cao cấp. Những đại gia kia đã biến mất. Không những thế, họ còn nhẫn tâm lột sạch điện thoại, nữ trang, tiền bạc của 3 đứa và bắt phải thanh toán tiền ăn ở của khách sạn. Huệ phải mượn điện thoại của nhân viên lễ tân gọi cho tôi. Huệ nói, tôi bằng mọi cách phải xoay tiền để chuộc chúng nó ra khỏi khách sạn. Càng nhanh càng tốt. Huệ sợ công an đến kiểm tra phòng nghỉ sẽ phát hiện ra chân tướng của chúng và sẽ bị lôi đi trại phục hồi nhân phẩm. Tôi hứa với Huệ mà không biết phải làm sao. Trong nhà chỉ còn mỗi mấy triệu để dành không dám tiêu đến. Mấy hôm nay tôi đã phải ăn mỳ tôm cho qua bữa. Có lúc, định liều mạng lên sàn tìm khách nhưng lại thôi. Sợ mình lại quen đường cũ. Ngày mai, tôi bắt đầu đi làm rồi. Một chân tiếp tân trong một nhà hàng ven Hồ Tây.
Kao Nguyên
(còn nữa)
Xin qúy bạn ủng hộ các nhà tài trợ của chúng tôi . Thành thật cám ơn
Những người tình một đêm và những xấp tiền
Thời gian làm việc nhiều như thế, gần như 24/24, thần kinh lúc nào cũng căng thẳng như một sợi dây đàn, lấy đâu tâm trí cảm xúc mà yêu với thương. Họ mua bán hay ban ban ơn tình cảm thì đúng hơn. Tôi bỗng nghi ngờ cái gọi là hạnh phúc gia đình trong những biệt thự xa hoa đắt tiền kia. Tôi thấy chúng như nấm mồ lạnh lẽo chôn sống bao tâm hồn con người. Đôi khi lại chạnh lòng thương xót cho họ.
Đời trôi đi trong khói thuốc hay men rượu, trong những bộ thời trang đẹp nhất, trên những đôi giày cao chót vót. Ngày ngủ, đêm cày. Tiền rất nhiều nhưng cũng chẳng giữ lại được bao nhiêu. Kiếm tiền dễ dãi, chúng tôi cũng tiêu tiền dễ dài. Tất cả đều bị phung phí vào những cuộc vui, chi tiêu vô bổ, những chuyến đi du lịch ngẫu hững dài ngày.
Đây cũng là chuỗi ngày tôi sống ồn ào, nhiều sự kiện nhất nhưng chẳng có cái nào đọng lại trong tôi. Bởi, bản chất của nó là phù du. Là sự trống rỗng trong tâm hồn và đời sống tinh thần. Là nhạt nhẽo, vô vị. Như những bông hoa nhựa không hương không sắc. Lấp lánh như những đồ trang sức giả mà không giá trị gì cả. Đời một đứa con gái như tôi, có cái quái gì đâu. Không có gì! Không còn gì.
Ảnh minh hoạ
Nên không có gì để đáng nhớ hay lưu tâm cả. Những người tình một đêm lướt qua đời tôi như một cái bóng mờ vội vã. Họ đến và đi rất nhanh. Họ cho tôi tiền và nhiều thứ mà tôi chẳng nhớ gì họ cả. Đơn giản là trái tim tôi, tình cảm tôi không phút giây nào dành cho họ. Họ cũng chỉ là cái đám đông nhạt nhòa tầm thường như bao người khác. Quan hệ chúng tôi là quan hệ mua bán, sòng phẳng giữa tiền và tình (Hờ) nên không có gì phải bận tâm day dứt cả.
Cho đến một đêm. Cũng là một đêm mưa bão đầy trời. Tôi lười biếng không theo chân bọn nó đi làm. Nằm nhà, cuộn tròn trong chăn, không ngủ, không nghĩ suy gì hết. Não rỗng. Và nghe bản hòa tấu của thiên nhiên trong đêm. Đấy là tiếng mưa rơi ào ạt, là tiếng gió hú giật điên cuồng, là những tiếng sấm hay tia chớp thỉnh thoảng lại gầm lên man dại.
Khi tôi, thân xác, tâm trí như đang trôi đi vào một miền nào đó xa lắc lơ, xa thẳm thì đột nhiên có tiếng gõ cửa rụt rè, nhát gừng. Tôi ngạc nhiên, khó chịu hét to “Ai đấy?”. “Anh đây mà!”. Giọng nói nghe quen thuộc vô cùng. Lạ quá! Có ai biết nhà chúng tôi đâu! Căng thẳng một giây tôi cũng tung chăn vùng dậy mở cửa.
Trong mưa là bóng dáng một chàng trai, không áo mưa mũ nón gì cả, ướt nhẹp và run lên vì lạnh. Với một bó hồng nhung tuyệt đẹp trên tay. Đôi mắt anh nhìn sâu xoáy vào tôi. “Em”. Tôi bàng hoàng. Sơn! Của tôi ngày tháng cũ. Tình yêu đẹp.
Khi tất cả đã dần trôi vào quên lẵng, chìm theo ngày tháng thì anh lại đến. Để làm gì cơ chứ? Sao không để nó ngủ yên trong trái tim hay sầu muộn của chúng mình? Tôi đẩy Sơn bằng những cái nhìn lạnh buốt. Đột nhiên tôi lại nhớ tới cái khung cảnh hôm nào, hệt như đêm nay, Sơn đã đuổi tôi ra khỏi nhà anh mà không thèm nghe tôi một lời giải thích. Những uất hận vì bị tổn thương ngày nào bỗng trào dâng trong tôi.
Trở lại với người tình mơ mộng thuở đầu
Tôi sập cửa lại. Không nói với Sơn một câu nào, không hét một câu xua đuổi Sơn như trong phim là “Anh về đi!”. Tôi quay lưng lại với Sơn, tựa lưng vào cánh cửa, lắng nghe những cảm xúc lạ lùng và phức tạp, không hiểu nổi, không gọi thành tên được, mỗi lúc một giằng xé trong trái tim đang tan vỡ từng mảnh của tôi. Như thể một thế kỷ đã trôi qua nặng nề! Mưa gió vẫn miên man với bản hòa tấu của mình.
Không thấy Sơn đập của, gọi tên tôi tha thiết như lẽ thường tình phải thế. Tôi mở cửa. Trong mưa gió tơi bời, Sơn vẫn đứng im như hóa đá, như chôn chân, như Từ Hải chết đứng, với những bông hồng đỏ thắm trên tay. Lòng tôi bỗng chùng xuống. Có cái gì đó, đau nhói nơi trái tim tôi. Tôi khóc không thành tiếng. Cứ như thế này tôi sẽ chết mất. Sơn cũng sẽ chết mất! Không phải vì gió mưa vì cảm lạnh! Vì một cái gì đó, thiêng liêng cao cả hơn. Khó gọi thành tên cụ thể lắm!
Một vài ngày sau đó, tôi giã từ ba bông hoa dù chúng phản đối quyết liệt, xách ba lô về lại với Sơn. Đêm đó tôi đã mở cửa cho Sơn vào. Trắng đêm chúng tôi ngồi bên nhau. Sơn đã khóc, ân hận kể lại cho tôi nghe đầu đuôi câu chuyện. Sau khi bỏ và chạy trốn tôi, Sơn sống như cái xác không hồn. Nỗi nhớ về tôi lấp mãi không đầy và hành hạ anh mãi. Thời gian chỉ làm anh đau đớn thêm. Anh cố đẩy tôi ra khỏi cuộc đời anh mà không được.
Yêu thêm một vài cô, cũng chẳng làm nguôi đi nối nhớ tôi da diết. Sơn hiểu rằng anh đã quá yêu tôi. Một tình yêu sâu nặng vô cùng. Rồi từ nước ngoài xa xôi, Vinh gọi điện về cho Sơn kể lại vì sao tôi và anh ta lại thế. Vinh nói tôi là một cô gái kỳ lạ nhất trên đời mà anh ta đã gặp. Rằng, tôi có một tâm hồn mẹ cực kỳ vĩ đại. Chuyên đã vỡ lở, mọi sự cũng đã rồi Vinh gửi tới Sơn lời xin lỗi chân thành nhất và mong anh hiểu rõ về tôi hơn. Điều đó lại càng làm cho Sơn yêu tôi hơn.
Ân hận. Sơn đã cất công đi tìm tôi mà không thấy. Anh như phát điên vì sự mịt mờ của tôi. Tôi như bốc hơi khỏi cái thành phố nhỏ nhoi này. Trong lúc tưởng như tuyệt vọng nhất thì Sơn gặp Huệ trong một quán cà phê nhỏ. Hôm ấy nó mặc chiếc áo của tôi. Chiếc áo mà Sơn đã kỳ công thiết kế. Sơn đứng tim chết lặng, anh như vồ lấy Huệ hỏi han về chiếc áo. Huệ vô tình đã kể cho Sơn nghe về tôi và cho Sơn biết địa chỉ chúng tôi ở cũng như số điện thoại. Có lẽ bởi Sơn chân thành đến tội nghiệp nên Huệ đã vượt rào phá lệ cho Sơn.
Tôi nói với Sơn giờ tôi không còn như xưa nữa. Tôi là gái hư rồi. Tôi không xứng với anh nữa. Sơn nhất quyết không chịu và nói tôi là gì cũng chấp hết. Với Sơn tôi mãi là người yêu lý tương của anh. Tôi mềm lòng trước những lời gan ruột của anh. Trái tim yêu lại đập những nhịp thổn thức như xưa. Cuộc sống lại trở lại bình thường với tôi dù rất khó khăn nhọc nhằn.
Sẽ chẳng có cái đám cưới nào hết. Sẽ chỉ có trong mơ những dự định ngọt ngào ấy. Đường về cõi thiện của tôi lại gập ghềnh. Lần này tôi chủ động tất cả mọi chuyện. Lỗi không ở tại ai hết! Chỉ tại đôi chân tôi, dài miên man. Chỉ tại ông trời ban tặng tôi một nhan sắc không dễ gì cô gái nào có được. Hoa hậu không vương miện. Người đời không buông tha tôi. Cả tôi và Sơn không đủ sức chống chọi với đời phàm tục ấy. Suy cho cùng, bởi quá yêu thương Sơn nên tôi đành phải thế!
Ba bông hoa thân thiết của tôi liên tục gọi điện hỏi thăm tôi. Chúng nói rằng chúng nó rất nhớ tôi. Vũ trường nhớ tôi, ánh đèn màu quay cuồng vì nhớ tôi. Những người yêu của tôi cũng rất nhớ tôi. Mọi người buồn lắm và mong tôi quay trở lại. Tôi buồn bã nói rằng, tôi không muốn quay trở lại với con đường ấy với ngày tháng ấy nữa. Tôi sợ vũ trường lắm rồi. Sợ những âm thanh cuồng nộ ấy. Sợ những đêm dài đi với ai đi về đâu cũng được. Ba bông hoa mắng mỏ tôi không tiếc lời và thật sự hối tiếc cho tôi. Họ nói, Sơn chẳng là cái thá gì mà cầm tù được đôi chân tôi, nhan sắc tôi, tuổi thanh xuân. Họ nói bằng mọi cách sẽ đưa tôi trở lại vũ trường, tái xuất giang hồ. Tôi im lặng và nghĩ điều đó thật khó có thể xảy ra. Nếu như tôi không muốn!
Nỗi đau khi người yêu bị xã hội đen dằn mặt
Sơn trở về nhà với những vết thương chi chít trên người và khuôn mặt tím bầm không giấu nổi vẻ đau đớn sợ hãi. Tôi hốt hoảng hỏi Sơn. Sơn nói đó là do một vụ và chạm giao thông mà anh là người có lỗi. Lần đầu tiên tôi tin anh, tin là thế! Nhưng những lần sau thì tôi bắt đầu nghi hoặc. Những vết thương kia chắc chắn không phải là do tai nạn hay va quệt giao thong. Tôi nhận ra được vẻ bối rối trong cách kể chuyện ậm ờ lấp liếm của anh. Và đôi mắt lúc ấy nhìn tôi lạ lắm. Vừa buồn bã vừa đau xót lại như vừa trách cứ.
Tôi cũng không hiểu nổi chuyện gì xảy ra với Sơn nữa. Sơn quan hệ lành mạnh có mâu thuẫn thù hằn với ai đâu nhỉ? Hay Sơn còn một góc khuất nào nữa mà tôi không biết.
Một đêm đã khuya lắm. Khi tôi từ chỗ làm trở về nhà, ngang qua một đoạn đường vắng tanh bỗng nhiên thấy một cuộc ẩu đả thanh toán nhau ngay nơi góc phô. Một tốp thanh niên, nhìn qua đã biết là dân đầu gấu, xã hội đen đang ra sức đánh đập một người mà tôi không nhìn rõ mặt. Dao kiếm, gậy gộc vung lên loạn xạ.
Tôi sợ hãi lục tìm điện thoại goi 113 ứng cứu nhưng điện thoại tôi không còn pin. Tôi nháo nhác tìm xem xung quanh có ai không. Đường phố vắng tanh. Một giọng quát lên làm tôi đứng tim “Tao đã bảo mày nhả nó ra cơ mà! Nó là của mấy ông anh tao! Là của xã hội, của chung. Đéo phải của riêng mày đâu! Mày tuổi gì!”. “Nhưng mà chúng tôi yêu nhau!”. “Yêu này! Yêu này! Lần sau bố mày mà bắt gặp mày đi với nó nữa bố mày sẽ cắt gân, cho mày đi Văn Điển!”. “Có chết tôi cũng không bao giò bỏ cô ấy!”. “A! Thằng này láo! Chúng bay đâu! Đánh chết nó cho tao!”. Bọn chúng phũ đòn hơn. Không còn biết sợ là gì nữa. Tôi lao lại đám đông và hét toáng lên: “Không được giết người! Tôi gọi 113 rồi đấy!”. Nghe đến từ 113, nhóm giang hồ kia có vẻ chùn bước. Chúng leo lên xe máy rồi biến mất vào bóng đêm. Tôi chạy lại chỗ Sơn và khóc “Anh Sơn!”. Sơn nhìn tôi bằng cặp mắt ngây dại,anh khẽ cười cười như thể muốn an ủi tôi rồi gục vào lòng tôi ngất xỉu.
Sau đêm ấy thì tôi đã hiểu vì sao Sơn liên tục bị xã hội đen hành xử. Nhóm đại gia vì không muốn bỗng nhiên mất tôi, không muốn cuộc vui chóng tàn nên đã thuê người theo dõi và dằn mặt Sơn, ép anh phải nhả tôi ra. Tôi sẽ không quay trở lại với chúng nhưng cũng không thể ở lại với Sơn. Rất có thể anh sẽ mất mạng với bọn chó điên ấy. Báo chí ngày nào cũng đưa tin báo động về những vụ thanh toán trả thù sặc mùi xã hội đen. Sơn thì lại sắp ra trường. Tương lai tốt đẹp đang chờ đợi anh, chàng kiến trúc sư tài hoa. Anh cũng là đứa con độc đinh trong dòng họ của mình.
Tôi sẽ ra đi để bảo toàn tính mạng cho anh. Nhưng mà đi như thế nào để anh không đau đớn không còn dằn vặt, khổ đau như ngày xưa khi chúng tôi bỏ nhau mới là khó. Tôi muốn Sơn được thanh thản nhẹ nhõm trong lòng khi vắng tôi. Có thể chúng tôi sẽ tạm thời xa nhau trong một thời gian rất dài. Đợi khi anh ra trường chúng tôi sẽ lại về bên nhau, nối lại tình xưa. Rất có thể. Khi sức khỏe Sơn hồi phục. Mọi thứ, dường như đã bình yên trở lại, tôi viết cho Sơn một lá thư rất dài. Nói rằng, tôi phải về quê gấp, nhà tôi có chuyện riêng, chúng tôi phải vào Nam, hai tháng sau tôi mới quay trở lại Hà Nội được. Đó cũng là khoảng thời gian Sơn cũng đã hoàn thành việc học hành của mình. Tôi cầu mong Sơn hãy vui vẻ, bình tâm mà học hành lo chuyện cho mai sau.
Rồi tôi đi với hai hàng nước mắt. Tôi quay trở lại nhìn căn phòng trọ thân quen. Linh cảm sẽ không bao giờ gặp lại nó và Sơn nữa. Tôi gọi điện cho ba bông hoa của tôi. Chúng cho tắc xi đến đón tôi về nơi ở mới của chúng. Mãi bên Gia Lâm. Dĩ nhiên là tôi thay luôn cả số điện thoại của mình. Giống như những lần tôi gặp biến cố hay rắc rối gì đó. Hoặc không muốn gặp lại ai đó.
Thân gái dặm trường không yên thân
Những ngày ở với ba bông hoa tôi cũng không lên vũ trường hay gặp lại các đại gia nữa. Tôi quanh quẩn ở nhà, dọn dẹp giặt giũ và cơm nước cho bọn chúng. Tôi tính sẽ đi tìm một công việc nào đó. Bình thường thôi nhưng lương thiện và sạch sẽ . Rồi có một đêm, đưa ra những lý do bất khả kháng chối từ, chúng cũng rủ rê được tôi lên vũ trường. Cũng không gian ấy, cũng âm nhạc ây mà sao tôi như người vô cảm. Không có cảm xúc hứng thú gì. Bọn đàn ông vây quanh tôi như bướm lượn mời mọc, rủ rê. Tôi cũng mặc kệ. Tôi thấy đau đầu kinh khủng và chán ghét nơi này thậm tệ. Không hiểu tại sao chỉ cách đây không xa, nó đã làm cho mình, mê mệt đến phát rồ đến thế. Tôi, giờ như kẻ lạc loài xa lạ với chốn ăn chơi rồ dại này. Lấy lý do sức khỏe, tôi về trước. Ba bông hoa nhìn tôi thất vọng ê chề.
Mấy ngày sau đó thì 3 bông hoa của tôi gặp nạn. Đã gần một tuần trôi qua không thấy chúng quay trở về nhà. Tôi đã quá quen với sự vắng mặt thất thường của chúng. Có khi hàng tháng, nhưng lần nào cũng có thông tin gửi về cho tôi biết. Lần này thì không. Điện thoại cũng không. Tin nhắn cũng không. Tôi gọi cho cả 3 đứa thì cả 3 đứa đều tắt máy. Linh cảm có chuyện gì đã xảy ra với chúng. Tôi bồn chồn đi lại quanh căn phòng trọ của mình. Cồn cào lo lắng, phấp phỏng. Không đêm nào tôi ngủ được. Đêm nào tôi cũng mơ về chúng nó với những bước chân trở về. Chúng nó cũng như tôi, thân gái dặm trường, phiêu bạt ngày tháng không biết đâu là bến là bờ. Cùng cảnh gái thuyền quyên, dạt nhà nên thương nhau đứt ruột như chị em.
Đang lúc nước sôi lửa bỏng như thế thì tôi nhận được điện thoại của Huệ qua một số máy lạ. Huệ kể cho tôi nghe trong tiếng nấc nghẹn ngào. Ba đứa bị lừa. Sau những ngày ăn chơi phè phỡn ở một khách sạn cao cấp. Những đại gia kia đã biến mất. Không những thế, họ còn nhẫn tâm lột sạch điện thoại, nữ trang, tiền bạc của 3 đứa và bắt phải thanh toán tiền ăn ở của khách sạn. Huệ phải mượn điện thoại của nhân viên lễ tân gọi cho tôi. Huệ nói, tôi bằng mọi cách phải xoay tiền để chuộc chúng nó ra khỏi khách sạn. Càng nhanh càng tốt. Huệ sợ công an đến kiểm tra phòng nghỉ sẽ phát hiện ra chân tướng của chúng và sẽ bị lôi đi trại phục hồi nhân phẩm. Tôi hứa với Huệ mà không biết phải làm sao. Trong nhà chỉ còn mỗi mấy triệu để dành không dám tiêu đến. Mấy hôm nay tôi đã phải ăn mỳ tôm cho qua bữa. Có lúc, định liều mạng lên sàn tìm khách nhưng lại thôi. Sợ mình lại quen đường cũ. Ngày mai, tôi bắt đầu đi làm rồi. Một chân tiếp tân trong một nhà hàng ven Hồ Tây.
Kao Nguyên
(còn nữa)
Xin qúy bạn ủng hộ các nhà tài trợ của chúng tôi . Thành thật cám ơn