Cồn cào nỗi nhớ

Jolie

Member
Và rồi anh lại đến, trái tim tôi thổn thức khôn nguôi. Anh đã tự hát tặng tôi bài "Xin Lỗi Em Yêu 2" và "Thuyền và Biển" khiến tôi hoang mang quá. Ý của anh là gì đây?​
spacer.gif
Hôm nay Hà Nội trở lạnh, lạnh thật sự rồi. Bước ra khỏi nhà người lạnh run, từng cơn gió tạt vào mặt, lạnh buốt... Gió, lạnh, đìu hiu... bâng khuâng nhớ nhà, nhớ bạn bè, nhớ lại những kỉ niệm năm nào...
Người ta vẫn thường bảo rằng để cuộc đời thực sự có ý nghĩa thì cần phải sống cho hiện tại và tương lai. Ấy vậy nhưng với tôi, tôi lại núp vào quá khứ. Có thể các bạn sẽ đặt cho tôi câu hỏi - bạn là người hoài niệm? Vâng có lẽ là như vậy chăng?
Bắt gặp bất kì một hình ảnh thân quen nào cũng khiến tôi nhớ... Và rằng thời gian gần đây nhiều nỗi nhớ xuất hiện đan xen trong tôi đã khiến tôi quỵ ngã và suy sụp hoàn toàn.
hoa2912a22.jpg

Mỗi khi tết đến xuân về, cảm giác ấm áp luôn thường trực trong tâm mỗi con người nhưng sao giờ đây trong tôi lại thấy lạnh đến vậy. Dường như lòng tôi cũng trở lạnh cùng đất trời. Đã bao năm nay trái tim tôi không còn cảm xúc với tình yêu, có thể nói là vô cảm.
Và rồi anh lại đến, trái tim tôi thổn thức khôn nguôi. Cộng thêm nỗi niềm của một sinh viên sống xa nhà khiến tim tôi bồi hồi bứt rứt không yên. Hậu quả là nằm liệt giường mấy ngày liền, lúc mê, lúc tỉnh, ho liên miên, người đau ê ẩm, không lúc nào tôi chợp mắt yên. Đã ba, bốn ngày nay tôi chưa có một giấc ngủ ngon, nhiều lúc tôi thiếp đi trong sự mệt mỏi nhưng rồi lại giật mình tỉnh giấc vì những hình ảnh tôi gặp trong lúc thiếp đi đó. Anh lại về trong tôi, về trong giấc mơ của tôi y như ngày nào vậy. Rồi hình ảnh gầy gò của mẹ tôi, thì thào bên tai tôi với giọng nói yếu ớt - mẹ tôi đang ốm mà. Tất cả rối tung hết cả lên khiến óc tôi căng ra không thể nào giải tỏa được.
Tôi tìm được một giải pháp là lang thang trên mạng để xả stress và rồi tôi lại gặp anh. Tôi vừa mừng vừa sợ, mừng vì lại được nói chuyện cùng anh còn sợ vì anh sẽ làm trái tim tôi không yên thêm nữa, lại đạp loạn nhịp và khó kiểm soát. Với tôi thời học sinh luôn là điểm tựa vững vàng nhất khiến tôi lấy lại được phương hướng vì thế trong khi nói chuyện cùng anh tôi đã nghe bài hát "Bằng Lăng Tím" để nhớ về thời áo trắng, nhằm tìm lại kí ức hồn nhiên trong sáng.
Thế nhưng hôm nay sao lại kì đến vậy, khi nghe bài hát này lại khiến tôi nhớ đến anh vô cùng. Anh chính là người bạn học cùng phổ thông với tôi và đây cũng là bài hát mà anh thích nhất. Tôi còn nhớ lần đâu tiên tôi được nghe bài hát này là do anh gửi tặng tôi. Do sự nhạy cảm của một cô bé học văn nên tôi nhận ra rằng vương vấn đâu đây trong bài hát là một mối tình học trò. Bởi thế nó đã khiến tôi nhớ. Bài hát rất ý nghĩa - một thời áo trắng mộng mơ nhưng buồn thật sự!
Tâm trạng cảm xúc của tôi dàn trải và có chút gì đó bâng khuâng. Có thể có cả niềm tiếc nuối. Tiếc một thời đã qua - thời áo trắng hồn nhiên trong sáng. Tiếc rằng tôi đã không sống hết mình với bạn bè hơn nữa. Tiếc rằng tôi đã không gần gũi bạn bè nhiều nhiều hơn nữa. Và tiếc rằng tôi đã để cho mối tình học trò trôi đi lặng lẽ. Để rồi gần đây nó lại trỗi dậy trong tôi mạnh mẽ.
Mỗi khi tết về tôi lại thấy nhớ cấp ba. Nhưng sao năm nay tôi lại thấy nhớ nhiều hơn, nhớ vô cùng. Bởi có lẽ anh trở lại trong tôi. Anh đã cùng tôi sát cánh bên nhau trải qua thời học sinh đầy mộng mơ mà có lẽ là thời đáng nhớ nhất trong đời người một đi không trở lại. Anh không chỉ đơn thuần là người bạn cấp ba thông thường mà còn là một người giữ vị trí đặc biệt trong tim tôi. Anh rất hiền lại có giọng nói ấm áp vô cùng, cười cũng rất hay nữa. Sau mỗi trò tôi gây ra anh chỉ cười và không quát mắng tôi bao giờ. Tôi vốn là một cô bé hiếu động nhiều trò nghịch tinh quái. Mặc dù đã là sinh viên năm thứ ba nhưng trong tôi vẫn vậy, vẫn có nhiều trò nghịch ngợm như thời học sinh. Thế nhưng với tôi anh vẫn là người nhường nhịn tôi nhất và là người luôn nở những nụ cười ấm áp sau những trò nghịch của tôi. Tôi thầm cảm ơn anh vì điều đó.Đã có lúc tôi đùa nghịch với anh như chính người anh trai của mình vậy vô tư, hồn nhiên và trong sáng...
Nhưng rồi đã xuất hiện một cái gì đó khó lý giải giữa tôi và anh. Có lẽ trong tim tôi đã có tình cảm với anh và trong tâm tôi biết rằng anh cũng vậy. Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở sự trong sáng của tuổi học trò. Tôi đã tự nhủ với mình rằng dừng lại, dừng lại trước khi đi quá xa. Vậy mà gần đây anh lại đến, lại xuất hiện khiến cho tim tôi đập sai nhịp. Tôi chẳng định hình được nữa. Anh đã tự hát tặng tôi bài "Xin Lỗi Em Yêu 2" và "Thuyền và Biển" rồi nhiều nhiều hơn nữa khiến tôi hoang mang quá. Ý của anh là gì đây? Đã có lúc tôi nghĩ anh thật nhẫn tâm. Tại sao anh không để cho mối tình học trò ấy trôi đi lặng lẽ nhỉ?
Và còn nhớ nhà nữa chứ. Do công việc học tập bận rộn nên đã lâu rồi tôi không về nhà, nhớ giọng nói ấm áp của cha, nhớ dáng tần tảo của mẹ, nhớ vẻ tinh nghịch của thằng em trai và nhớ thằng cháu con chị tôi mà tôi coi như con... và nhớ về anh. Căng thẳng trong học tập, cùng một lúc xuất hiện đan xen nhiều nỗi nhớ đã khiến tôi quỵ ngã mất phương hướng. Các bạn ơi giúp tôi một vài lời khuyên để tôi tìm lại hướng đi cho mình. Nhất là việc về anh, tôi phải làm thế nào? Tôi bế tắc, bế tắc hoàn toàn!
Hồng Gấm
 
Back
Top