Câu cá sổng

Jolie

Member
Trận mưa lớn vừa rồi làm cho mấy ao trong làng bị ngập. Ao nhà tôi cũng mấp mé chỉ còn gang tấc là cả lứa cá chuẩn bị đến kỳ thu hoạch sẽ ra đồng, ra ngòi bằng hết. Cả đêm tôi sùng sục dầm mưa be bờ, ngăn lưới và ơn trời, điều đó đã không xảy ra. Thế nhưng…


img11.jpg





Những hàng xóm có ao như tôi cũng sùng sục be bờ giăng lưới nhưng không ngăn được nước trời quá lớn. Đấy là chưa kể địa thế ao của họ lại thấp. Thế là cá lớn cá nhỏ lũ lượt kéo nhau ra đi. Niềm vui nước mới vẫn dụ dẫn từng đàn cá nối đuôi nhau rời ao ra đồng, ra ruộng.

Tôi không phân biệt được nước mưa và nước mắt của người hàng xóm đã hòa vào nhau thế nào. Và tôi cũng rưng rưng chia sẻ khi nghĩ, nếu mình cũng như vậy… Nhưng sự rưng rưng ấy chẳng tồn tại lâu trong lòng tôi. Thay vào đó là nỗi hân hoan ích kỷ.

Chuyện những ao cá bị vỡ, cá chạy ra đồng, ra ngòi lan đi rất nhanh. Vó, cần câu xuất hiện ở khu vực không của riêng ai. Tôi rời nhà, ra đường đứng xem câu cá. Cá trắm, cá chép, cá trôi… mắc câu rất nhiều. Tôi cũng sốt ruột vì máu câu cá nổi lên. Nhưng lại có chút băn khoăn khi nghĩ đến hàng xóm.

Về nhà, tôi lấy cần, đào giun rồi buông câu ở ao nhà mình và lòng tự nhủ, câu lấy vài con nấu măng ăn vào ngày mưa cũng được. Cá trong ao rất nhiều. Tôi câu hờ hững mà vẫn được mấy con chép.

Có một con chép lửa rất kỳ lạ, đuôi của nó như có hai cái đuôi chập lại, trông rất đẹp. Ngồi câu ngay con mương, sát ao của tôi là mấy thanh niên xóm bên cũng được cá liên tục.

Bất thần, tôi đổ ào cả xô cá vừa câu xuống ao rồi xách cần đi câu cá sổng. Vô lý, mấy đứa trẻ ranh mà còn câu được cá đồng sao tôi lại ngồi câu cá nhà. “Cá trong ao của mình câu lúc nào chả được”- Tôi tự nhủ lòng rồi vác cần rời nhà.

Tôi lựa một vị trí nước sâu, không có dòng chảy ở đoạn mương cách ao của tôi khoảng ba bốn trăm mét. Vốn mê câu từ nhỏ nên tôi cũng có chút ít kinh nghiệm đủ để nhìn nước biết có cá hay không.

Tôi không vội vàng buông câu ngay mà kiếm một cục đất dẻo trộn lẫn thứ thính đặc biệt có lòng trứng, mẻ và cám rang thơm lựng thành một cục tròn.

Tôi không ném ùm xuống nước mà ấp vào lưỡi câu thả xuống vị trí ưng ý nhất. Đo nước để đặt phao xong, tôi châm điếu thuốc rồi mới thong thả móc mồi vào lưỡi.

Chưa đầy hai giờ đồng hồ, tôi câu được gần hai cân cá đủ loại, trong đó có ba con chép. Cá chép tôi câu được nhỏ hơn cá chép trong ao của tôi khi trước nhưng trông có vẻ ngon hơn và điều quan trọng là tôi thấy thú vị hơn, hấp dẫn hơn.

Lưng chiều, bỗng nhiên cả đám câu và người xem xúm đến chỗ người kéo vó. Tôi câu gần đó nên cũng buông cần chạy đến xem. Hoá ra là một con chép lửa, mình đỏ rực và có cái đuôi kép, rất đẹp. Nhìn thấy con chép lửa, tôi giật mình, thảng thốt bỏ cần chạy về ao nhà.

Tim tôi thình thịch mách bảo hình như có điều gì đó không hay. Tôi nghĩ đến ao của mình bị vỡ, bị tràn. Nhưng không, điều đó không xảy ra. Bờ ao nhà tôi vẫn lành lặn, không hề có đoạn nào vỡ. “Nhưng sao con chép lửa…Chắc là giống nhau ngẫu nhiên thôi” – Tôi tự động viên mình và quay lại tiếp tục câu cá sổng.

Cuối chiều, nơi tôi câu cá, các tay câu ngày càng vắng dần. Tôi nghĩ họ câu không được nên chán bỏ về. Tôi đã lầm. Ngẩng mặt lên nhìn, nơi bờ mương gần sát ao nhà tôi tua tủa một rừng cần câu.

Cá chép, cá trôi trắng lấp lóa. Tôi lao về ao mình, nhằm chỗ mấy thanh niên ngồi lúc trước và nhảy ùm xuống nước. Tôi quờ quạng sờ dọc khoảng bờ đó. Quờ quạng, cuống quýt, quờ quạng.

Một lát sau, hai bàn tay tôi đụng phải một khoảng rỗng. Tôi thờ thẫn hiểu rằng, tuy bờ ao của tôi mới nhìn ngỡ là lành lặn nhưng ngờ đâu ở dưới đã có một lỗ hổng to bằng cái thùng quảy nước.



Lâm Phong
Theo Tienphong​
 
Back
Top