[h=2]Gần gũi với những thân xác "ông chẳng ra ông, bà chẳng ra bà", họ vô cảm, nhiều khi chỉ muốn nôn khi nhặt những tờ tiền khách khinh khỉnh vứt toẹt trên giường còn nồng mùi hoan lạc...[/h]
Nghĩa non choẹt tuổi đời nhưng lão luyện tuổi nghề.
Thành "cộng" sau một đêm phá trinh
Cung đường vắng Sài thành. Đêm buông, trong ánh đèn vàng vọt, lẫn trong tiếng chào mời của gái bán hoa là những gương mặt góc cạnh, lặng lẽ dựa mình ven đường. Xe nào vụt qua, nhận diện "bóng", họ ngoái nhìn theo. Đôi mắt dán chằm chằm vào khách, ám hiệu để chờ một tiếng: "Nhiêu, em?".
Lê Tín Nghĩa và Phạm Hoàng Phong nói với tôi rằng cứ đề tên thật của họ, vì người thành phố như đám hỗn mang, ai biết họ là ai. Miễn sao, mặt của họ trên hình che mờ là được rồi. Lời đề nghị để tên của Nghĩa khiến chúng tôi ngạc nhiên. Bởi Nghĩa và Phong đều bảo rằng, họ phải giấu gia đình, giấu cả người yêu để hành cái nghề nhơ nhớp này.
Nhưng chúng tôi khéo lo, gia đình và người con gái hẹn ước trăm năm của Nghĩa và Phong ở chốn quê nghèo xa lắc. Quanh năm biết ruộng, biết đồng, có khi nào cầm đến tờ báo. Ở đó, họ vẫn tin rằng những cọc tiền triệu con mình gửi về hàng tháng, là mồ hôi nước mắt của nghề bảo vệ ở công ty nọ, công ty kia.
Nghĩa 18 tuổi, dáng người xanh xao, gầy gò không làm mất đi vẻ điển trai. Nét hồn nhiên, nhút nhát của tuổi mới lớn không khuất lấp sau khuôn mặt mệt mỏi, đói thuốc. Nghĩa có nụ cười rất tươi, chẳng thế mà khách làng chơi vẫn hay buông lời ong bướm: "Em dễ thương ghê!".
Giờ này, nếu Nghĩa không tiếp chuyện với chúng tôi, em sẽ đi tiếp khách. Giờ này, bạn cùng trang phải lứa như em đang miệt mài bên trang sách để sáng mai quần xanh, áo trắng đến trường. Đôi lần sau đêm tiếp khách ê chề, bước qua những ngõ trọ, nhìn ánh đèn khuya của bạn nào đó đang ôn bài, nhiều khi Nghĩa thấy chạnh lòng. Bạn gái Nghĩa cũng 18 tuổi, còn tung tăng áo trắng chốn quê.
Mỗi lần nhận được những món quà nhỏ xinh như gấu bông, bó hoa khô từ thành phố gửi về, cô nâng niu trong góc riêng của mình. Đâu có ngờ rằng, món quà đó do Nghĩa mua bằng tiền bán dâm hằng đêm. Nghĩa yêu cô, và tình yêu thuở học trò là những nụ hôn, những cái nắm tay bẽn lẽn.
Nghĩa bỏ học từ năm lớp 5. Ở cái trường tiểu học nghèo khó nơi đất Lai Vung, Đồng Tháp, Nghĩa từng là học sinh xuất sắc cả 4 năm học liền. Lớp 5 ăn chơi đua đòi theo đám bạn xấu, cậu hư từ đó. 17 tuổi, Nghĩa lên Sài Gòn. Trai miền Tây lơ ngơ giữa dòng xe nườm nượp. Nghĩa làm bảo vệ cho công ty Thăng Long. Làm từ nhập nhoạng tối đến tờ mờ sáng.
Ngày nào cũng vậy. Không khác. Lương 3,6 triệu một tháng có là gì với cậu trai mới lớn tiêu xài giữa Sài Gòn đắt đỏ. Vay nợ bạn bè hoài cũng chán. Chán, Nghĩa ra tiệm net gần nhà giải khuây. Lang thang trên thế giới ảo, nickname nghiamientay (Nghĩa miền Tây) được lắm kẻ hào hứng tán chuyện.
Cung đường đêm, "cộng" lả lơi tìm khách.
Đêm nọ, khi người đã vãn, phố đã thưa, Nghĩa lê bước ra khỏi quán net khi túi không còn một cắc. Nghĩa đang thở dài không biết lấy gì lót dạ sáng mai thì một người đàn ông lạ mặt trạc 40 tuổi trờ xe tới. "Đi chơi với anh không cưng? Đi với anh, anh cho 400". 400 ngàn, như người đói vớ được xôi, Nghĩa nhảy lên xe, mặc người đàn ông lạ rú ga lao nhanh như vũ bão.
"Ảnh dẫn em vô quán cà phê rồi hai anh em ngồi tâm sự. Ảnh hỏi em tùm lum hết. Rồi ảnh chở em vô nhà nghỉ. Em cũng hơi sợ nhưng kệ cứ đi theo ảnh để chút nữa ảnh cho tiền. Vô nhà nghỉ ảnh biểu em nằm xuống giường. Ảnh lột hết áo quần em ra rồi ảnh hôn khắp người và dùng miệng quan hệ với em.
Em sợ và bỡ ngỡ lắm. Trước giờ em chỉ xem phim nam nữ làm "chuyện đó" chứ con trai với con trai thì chưa bao giờ. Nhưng cứ kệ cho ảnh làm. Sau đó ảnh biểu em làm lại cho ảnh đúng như ảnh làm với em".
Đó là lần đầu tiên Nghĩa biết thế nào là làm tình, 30 phút làm tình với một gã đàn ông. Và đó cũng là lần đầu tiên cậu "mất trinh", chính thức trở thành "cộng". Khó ngờ rằng, đến bây giờ Nghĩa vẫn chưa biết mùi vị đàn bà. Cậu chỉ toàn ngủ với giới "bóng".
Người tình một đêm của "bóng"
Người đàn ông "phá trinh" của Nghĩa trở thành tú ông dắt mối cho cậu. Sau đêm đó, lần lượt những người đàn ông đồng tính khác tìm đến Nghĩa qua số điện thoại môi giới của gã ta. Nghĩa thấy kiếm tiền bằng nghề "làm cho tụi bóng sung sướng" dễ như ăn ớt nên cứ thế dấn vào. Đùng một cái, Nghĩa nghỉ ngang công việc bảo vệ. Thế nhưng, anh bạn sống chung phòng trọ ở bến Vân Đồn (quận 4) với Nghĩa vẫn nghĩ rằng những đồng tiền Nghĩa đem về là từ công việc bảo vệ.
Nghĩa có vẻ bứt rứt khi nói về vai kịch bất đắt dĩ của mình: "Hai anh em sống chung nhưng ảnh cũng đi làm buổi tối. Ban ngày về là ảnh ngủ liền nên không để ý gì tới em. Buổi tối em vẫn mặc đồng phục bảo vệ của công ty rồi kêu xe ôm chở đi. Khi nào ảnh đi làm rồi em lại mò về nhà thay đồ, rồi đi khách".
Bây giờ, tuổi nghề của Nghĩa mới tròn một năm nhưng xem ra kinh nghiệm của cậu đã đầy mình. "Đi tàu nhanh" 15 phút thì khoảng 300-500 ngàn, qua đêm thì 600 ngàn - 1 triệu, tùy khách. Bán dâm thường phải chơi ma túy thì mới phê.
Nghĩa chỉ đi khách thông qua số điện thoại hoặc chát, tìm kiếm khách trên trang web "Thế giới bar". Đôi lần cậu làm cao, chỉ đi hai khách một đêm là đã về bảo trì "hàng hóa" và nghỉ dưỡng lấy sức chinh chiến cho đêm sau.
Có lẽ Nghĩa ý thức được vẻ điển trai của mình nên cậu chẳng bao giờ đứng đường hoặc đến chợ "lao động tình dục nam" cho thiên hạ lựa lên đặt xuống như Phong. Khác với Nghĩa, tuổi 26 cho Phong cái nét chân chất của người đàn ông từng trải, khỏe mạnh như anh lực điền vùng Mỏ Cày, Bến Tre.
Từ vùng quê nghèo lên đây, những chàng trai thôn quê chỉ có sức khỏe như Phong thường chọn nghề bảo vệ. Nhưng lương thì bèo mà cuộc sống ở phố phường lắm cạm bẫy.
Bạn bè rủ rê, kêu đi làm cái này ngon lắm, dấn một lần Phong không rút chân ra được. Bởi anh nghiện. Mại dâm thường đi kèm với nghiện. Phong nghiện nặng. Ngày anh phải làm mấy cữ mới ép phê. Trước khi đến gặp chúng tôi, anh cũng làm trước một cữ sẵn ở nhà chống cơn.
Phong và Nghĩa, cả những đấng mày râu trong thế giới "cộng", chỉ khi bên cạnh người con gái họ yêu thương, họ mới là chính mình - người đàn ông với khoái lạc trai gái. Thế nên, lắm khách đê mê Phong chỉ thấy nước mắt chực ứa ra khi nghĩ về tấm thân của người con gái trao trọn trái tim cho mình ở quê hương.
Phong không thể bỏ nghề nổi vì trót dính vào ma túy.
Hỏi vì sao giới "cộng" lại chỉ tiếp dân đồng tính nam, Phong tặc lưỡi: "Vì một đêm có thể tiếp mười mấy thằng bóng bằng miệng mà mình không cần xài "vốn tự có". Chứ mấy mụ sồn sồn, đòi hỏi cao lắm, sức đâu mà chịu".
Không như Nghĩa, Phong lắm lúc cũng bị khách đuổi thẳng cổ vì hơi già nên anh tích cực chào hàng bằng nhiều hình thức. Đứng đường có, chat có, điện thoại có. Thậm chí, theo tiết lộ của Phong, anh phải đến chợ "lao động mại dâm nam" ở quán cà phê Q.T trên đường Nguyễn Kim (quận 10) để chào hàng.
Phong ngồi lẫn trong đám "cộng" bát nháo từ khắp nơi đổ về. Khách tới tha hồ lựa, "cộng" nào vừa ý với mình thì đi khách sạn. Khách hàng bình thường vào những quán cà phê mại dâm nam trá hình khó có thể nhận ra "cộng".
Thế nhưng, với những "bóng" đang tìm "mồi" thì chỉ nhìn sơ qua là biết đâu là "cộng" đâu là khách thường. Riêng những "cộng" như Phong cũng vậy, chỉ cần nhìn sơ qua, thấy vẻ kiếm tìm hay cái nháy mắt, trỏ tay là đã biết đâu là khách.
Thời gian "hết hạn sử dụng" của Phong còn 4 năm nữa thế nhưng anh cay đắng khi nhận ra mình vẫn chưa dành được một cắc trong tay để làm ăn khi rời nghề.
Mâm cau trầu với người yêu dưới quê giờ xa xôi quá. Để đêm đêm, khi một mình trong căn gác trọ, Phong chợt thấy mặn môi khi nghe tiếng thỏ thẻ "bao giờ mình cưới nhau hả anh?" của người thương bên kia đầu dây điện thoại…
Theo Cảnh Sát Toàn Cầu
Nghĩa non choẹt tuổi đời nhưng lão luyện tuổi nghề.
Thành "cộng" sau một đêm phá trinh
Cung đường vắng Sài thành. Đêm buông, trong ánh đèn vàng vọt, lẫn trong tiếng chào mời của gái bán hoa là những gương mặt góc cạnh, lặng lẽ dựa mình ven đường. Xe nào vụt qua, nhận diện "bóng", họ ngoái nhìn theo. Đôi mắt dán chằm chằm vào khách, ám hiệu để chờ một tiếng: "Nhiêu, em?".
Lê Tín Nghĩa và Phạm Hoàng Phong nói với tôi rằng cứ đề tên thật của họ, vì người thành phố như đám hỗn mang, ai biết họ là ai. Miễn sao, mặt của họ trên hình che mờ là được rồi. Lời đề nghị để tên của Nghĩa khiến chúng tôi ngạc nhiên. Bởi Nghĩa và Phong đều bảo rằng, họ phải giấu gia đình, giấu cả người yêu để hành cái nghề nhơ nhớp này.
Nhưng chúng tôi khéo lo, gia đình và người con gái hẹn ước trăm năm của Nghĩa và Phong ở chốn quê nghèo xa lắc. Quanh năm biết ruộng, biết đồng, có khi nào cầm đến tờ báo. Ở đó, họ vẫn tin rằng những cọc tiền triệu con mình gửi về hàng tháng, là mồ hôi nước mắt của nghề bảo vệ ở công ty nọ, công ty kia.
Nghĩa 18 tuổi, dáng người xanh xao, gầy gò không làm mất đi vẻ điển trai. Nét hồn nhiên, nhút nhát của tuổi mới lớn không khuất lấp sau khuôn mặt mệt mỏi, đói thuốc. Nghĩa có nụ cười rất tươi, chẳng thế mà khách làng chơi vẫn hay buông lời ong bướm: "Em dễ thương ghê!".
Giờ này, nếu Nghĩa không tiếp chuyện với chúng tôi, em sẽ đi tiếp khách. Giờ này, bạn cùng trang phải lứa như em đang miệt mài bên trang sách để sáng mai quần xanh, áo trắng đến trường. Đôi lần sau đêm tiếp khách ê chề, bước qua những ngõ trọ, nhìn ánh đèn khuya của bạn nào đó đang ôn bài, nhiều khi Nghĩa thấy chạnh lòng. Bạn gái Nghĩa cũng 18 tuổi, còn tung tăng áo trắng chốn quê.
Mỗi lần nhận được những món quà nhỏ xinh như gấu bông, bó hoa khô từ thành phố gửi về, cô nâng niu trong góc riêng của mình. Đâu có ngờ rằng, món quà đó do Nghĩa mua bằng tiền bán dâm hằng đêm. Nghĩa yêu cô, và tình yêu thuở học trò là những nụ hôn, những cái nắm tay bẽn lẽn.
Nghĩa bỏ học từ năm lớp 5. Ở cái trường tiểu học nghèo khó nơi đất Lai Vung, Đồng Tháp, Nghĩa từng là học sinh xuất sắc cả 4 năm học liền. Lớp 5 ăn chơi đua đòi theo đám bạn xấu, cậu hư từ đó. 17 tuổi, Nghĩa lên Sài Gòn. Trai miền Tây lơ ngơ giữa dòng xe nườm nượp. Nghĩa làm bảo vệ cho công ty Thăng Long. Làm từ nhập nhoạng tối đến tờ mờ sáng.
Ngày nào cũng vậy. Không khác. Lương 3,6 triệu một tháng có là gì với cậu trai mới lớn tiêu xài giữa Sài Gòn đắt đỏ. Vay nợ bạn bè hoài cũng chán. Chán, Nghĩa ra tiệm net gần nhà giải khuây. Lang thang trên thế giới ảo, nickname nghiamientay (Nghĩa miền Tây) được lắm kẻ hào hứng tán chuyện.
Cung đường đêm, "cộng" lả lơi tìm khách.
Đêm nọ, khi người đã vãn, phố đã thưa, Nghĩa lê bước ra khỏi quán net khi túi không còn một cắc. Nghĩa đang thở dài không biết lấy gì lót dạ sáng mai thì một người đàn ông lạ mặt trạc 40 tuổi trờ xe tới. "Đi chơi với anh không cưng? Đi với anh, anh cho 400". 400 ngàn, như người đói vớ được xôi, Nghĩa nhảy lên xe, mặc người đàn ông lạ rú ga lao nhanh như vũ bão.
"Ảnh dẫn em vô quán cà phê rồi hai anh em ngồi tâm sự. Ảnh hỏi em tùm lum hết. Rồi ảnh chở em vô nhà nghỉ. Em cũng hơi sợ nhưng kệ cứ đi theo ảnh để chút nữa ảnh cho tiền. Vô nhà nghỉ ảnh biểu em nằm xuống giường. Ảnh lột hết áo quần em ra rồi ảnh hôn khắp người và dùng miệng quan hệ với em.
Em sợ và bỡ ngỡ lắm. Trước giờ em chỉ xem phim nam nữ làm "chuyện đó" chứ con trai với con trai thì chưa bao giờ. Nhưng cứ kệ cho ảnh làm. Sau đó ảnh biểu em làm lại cho ảnh đúng như ảnh làm với em".
Đó là lần đầu tiên Nghĩa biết thế nào là làm tình, 30 phút làm tình với một gã đàn ông. Và đó cũng là lần đầu tiên cậu "mất trinh", chính thức trở thành "cộng". Khó ngờ rằng, đến bây giờ Nghĩa vẫn chưa biết mùi vị đàn bà. Cậu chỉ toàn ngủ với giới "bóng".
Người tình một đêm của "bóng"
Người đàn ông "phá trinh" của Nghĩa trở thành tú ông dắt mối cho cậu. Sau đêm đó, lần lượt những người đàn ông đồng tính khác tìm đến Nghĩa qua số điện thoại môi giới của gã ta. Nghĩa thấy kiếm tiền bằng nghề "làm cho tụi bóng sung sướng" dễ như ăn ớt nên cứ thế dấn vào. Đùng một cái, Nghĩa nghỉ ngang công việc bảo vệ. Thế nhưng, anh bạn sống chung phòng trọ ở bến Vân Đồn (quận 4) với Nghĩa vẫn nghĩ rằng những đồng tiền Nghĩa đem về là từ công việc bảo vệ.
Nghĩa có vẻ bứt rứt khi nói về vai kịch bất đắt dĩ của mình: "Hai anh em sống chung nhưng ảnh cũng đi làm buổi tối. Ban ngày về là ảnh ngủ liền nên không để ý gì tới em. Buổi tối em vẫn mặc đồng phục bảo vệ của công ty rồi kêu xe ôm chở đi. Khi nào ảnh đi làm rồi em lại mò về nhà thay đồ, rồi đi khách".
Bây giờ, tuổi nghề của Nghĩa mới tròn một năm nhưng xem ra kinh nghiệm của cậu đã đầy mình. "Đi tàu nhanh" 15 phút thì khoảng 300-500 ngàn, qua đêm thì 600 ngàn - 1 triệu, tùy khách. Bán dâm thường phải chơi ma túy thì mới phê.
Nghĩa chỉ đi khách thông qua số điện thoại hoặc chát, tìm kiếm khách trên trang web "Thế giới bar". Đôi lần cậu làm cao, chỉ đi hai khách một đêm là đã về bảo trì "hàng hóa" và nghỉ dưỡng lấy sức chinh chiến cho đêm sau.
Có lẽ Nghĩa ý thức được vẻ điển trai của mình nên cậu chẳng bao giờ đứng đường hoặc đến chợ "lao động tình dục nam" cho thiên hạ lựa lên đặt xuống như Phong. Khác với Nghĩa, tuổi 26 cho Phong cái nét chân chất của người đàn ông từng trải, khỏe mạnh như anh lực điền vùng Mỏ Cày, Bến Tre.
Từ vùng quê nghèo lên đây, những chàng trai thôn quê chỉ có sức khỏe như Phong thường chọn nghề bảo vệ. Nhưng lương thì bèo mà cuộc sống ở phố phường lắm cạm bẫy.
Bạn bè rủ rê, kêu đi làm cái này ngon lắm, dấn một lần Phong không rút chân ra được. Bởi anh nghiện. Mại dâm thường đi kèm với nghiện. Phong nghiện nặng. Ngày anh phải làm mấy cữ mới ép phê. Trước khi đến gặp chúng tôi, anh cũng làm trước một cữ sẵn ở nhà chống cơn.
Phong và Nghĩa, cả những đấng mày râu trong thế giới "cộng", chỉ khi bên cạnh người con gái họ yêu thương, họ mới là chính mình - người đàn ông với khoái lạc trai gái. Thế nên, lắm khách đê mê Phong chỉ thấy nước mắt chực ứa ra khi nghĩ về tấm thân của người con gái trao trọn trái tim cho mình ở quê hương.
Phong không thể bỏ nghề nổi vì trót dính vào ma túy.
Hỏi vì sao giới "cộng" lại chỉ tiếp dân đồng tính nam, Phong tặc lưỡi: "Vì một đêm có thể tiếp mười mấy thằng bóng bằng miệng mà mình không cần xài "vốn tự có". Chứ mấy mụ sồn sồn, đòi hỏi cao lắm, sức đâu mà chịu".
Không như Nghĩa, Phong lắm lúc cũng bị khách đuổi thẳng cổ vì hơi già nên anh tích cực chào hàng bằng nhiều hình thức. Đứng đường có, chat có, điện thoại có. Thậm chí, theo tiết lộ của Phong, anh phải đến chợ "lao động mại dâm nam" ở quán cà phê Q.T trên đường Nguyễn Kim (quận 10) để chào hàng.
Phong ngồi lẫn trong đám "cộng" bát nháo từ khắp nơi đổ về. Khách tới tha hồ lựa, "cộng" nào vừa ý với mình thì đi khách sạn. Khách hàng bình thường vào những quán cà phê mại dâm nam trá hình khó có thể nhận ra "cộng".
Thế nhưng, với những "bóng" đang tìm "mồi" thì chỉ nhìn sơ qua là biết đâu là "cộng" đâu là khách thường. Riêng những "cộng" như Phong cũng vậy, chỉ cần nhìn sơ qua, thấy vẻ kiếm tìm hay cái nháy mắt, trỏ tay là đã biết đâu là khách.
Thời gian "hết hạn sử dụng" của Phong còn 4 năm nữa thế nhưng anh cay đắng khi nhận ra mình vẫn chưa dành được một cắc trong tay để làm ăn khi rời nghề.
Mâm cau trầu với người yêu dưới quê giờ xa xôi quá. Để đêm đêm, khi một mình trong căn gác trọ, Phong chợt thấy mặn môi khi nghe tiếng thỏ thẻ "bao giờ mình cưới nhau hả anh?" của người thương bên kia đầu dây điện thoại…
Theo Cảnh Sát Toàn Cầu