Bữa cơm của bố

Jolie

Member
Con bé buông đũa đứng dậy, chạy vụt ra ngoài, tới cửa phòng ăn cố bước chậm hơn, chờ một tiếng gọi quay lại.



Từ ngày mẹ bị bệnh, con bé vất vả hơn, hay thức đêm, sáng đến tối hết chạy từ nhà ra chợ thay mẹ bán hàng, lại chạy từ chợ đến trường cho kịp giờ. Mới năm đầu đại học mà nó già đi trông thấy.



Mẹ bán rau ngoài chợ nên những ngày ế ẩm tha hồ ăn rau. Từ ngày mẹ bệnh, rau cũng ít. Số tiền vốn mẹ đưa, con bé chia một nửa đi cất hàng về bán, một nửa mua thuốc cho mẹ. Mẹ dè xẻn bẻ từng viên làm đôi chia hai lần uống, nhưng thuốc trong hộp vẫn vơi dần rồi hết. Mẹ không nói nhưng qua làm sao được mắt con bé. Có lần nó thấy mẹ mang hộp không ra ngửi, cố hít lấy cái mùi hăng hắc còn sót của thuốc…

Con bé lại chia năm xẻ bảy số vốn còn lại. Cứ như thế, cơm trong nồi vơi hụt dần, nhão hơn rồi chuyển thành cháo. Rau cũng không còn đủ ăn nói gì đến chuyện mang bán. Cái hộp cũng đã bay hết mùi thuốc, chuyển sang mùi ẩm mốc. Bệnh của mẹ nặng hơn.

Ba ngày hôm nay, con bé chỉ uống nước cháo. Gạo trong thùng gần hết. Nó ngồi bần thần và chợt nghĩ đến bố. Nhà chỉ có hai mẹ con, mẹ thường nói “Bố đi bán mình từ lâu rồi”. Mãi sau con bé mới biết người đàn bà trẻ đẹp dạo trước tìm đến tận nơi bắt nó phải về nhà ông bà nội ăn giỗ là vì bà ấy muốn cả họ nội biết mặt con riêng của chồng xấu đến mức nào. Đó cũng là lần đầu tiên con bé thấy mặt bố, người vừa lùn vừa béo mà ai cũng tíu tít gọi là đại gia.


4046.jpg



Bố trẻ hơn mẹ hai tuổi. Mẹ từ quê ra thành phố học, bố trốn ông bà nội ra ở chung với mẹ. Mẹ sinh con rồi bố mới đi lấy vợ. Nó chẳng biết quê ngoại ở đâu vì mẹ không bao giờ nói. Lớn lên chỉ biết có mẹ và hàng rau xanh ngăn ngắt.

Mẹ bán rau cừ lắm. Đủ tiền mua chung cư hạng rẻ và nuôi nó lên đại học. Nhưng cũng từ đó, vốn vơi dần như chiếc bánh mỳ bị ai đó tham ăn véo lấy một miếng thật to rồi thỉnh thoảng véo tiếp một miếng.

Giờ thì hai mẹ con sắp nguy. Đến cháo cũng không có để ăn nữa. Sáng nay bên giáo vụ thông báo nếu không nộp tiền học phí trước ngày mai thì chắc chắn phải hoãn thi và bảo lưu kết quả. Con bé không muốn chút nào. Cũng sáng nay sinh nhật cái Vân tổ chức trong lớp, lúc dọn dẹp vỏ bánh kẹo, con bé phát hiện một lon trà bí đao và một chiếc bánh Custas còn nguyên chưa bóc. Nó mừng lắm, mở khóa ba lô thả vào nhưng lóng ngóng làm tuột lon trà bí đao xuống nền gạch, lăn mấy vòng. May lúc ấy mỗi cái Vân nhìn thấy, không nói gì mà còn ra hiệu cho con bé xòe tay đưa cho ba cái kẹo.

Mẹ ăn bánh Custas, nó uống trà bí đao, còn ba cái kẹo định để dành lúc nào thật đói. Trà bí đao ngon ngọt thật nhưng đang đói uống vào thì cào cấu gan ruột. Con bé đã ngậm hết cả ba cái kẹo mà chẳng bõ bèn gì. Nó cố gắng nhắm mắt hy vọng sẽ quên đi cơn đói, nhưng càng đói càng khó ngủ. Cuối cùng cũng thiếp đi được một giấc, lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng. May quá, hình như không còn thấy đói nữa. Con bé đứng lên đi được vài bước thì mắt tối sầm lại, chân tay mềm oặt, bước liêu xiêu…

***

Nhà bố cách đó không xa lắm, nhưng đường phố đông đúc, lòng vòng, tìm mãi mới đến nơi. Thằng em cùng cha khác mẹ mà con bé mới gặp đúng một lần ở nhà nội thấy chị đến thì vui sướng, ôm quay mấy vòng nói “em nhớ chị”. Thằng em lấy xe đạp chở chị đi lòng vòng mấy con phố rồi tạt vào cửa hàng bán mỹ phẩm của mẹ, vừa cầm một thỏi son vừa giải thích đây là loại son đắt tiền nhất trong cửa hàng quệt lên môi con bé. “Để em trang điểm cho chị nhé!”. Con bé nhăn mặt, suýt nữa thì ọe. Thằng em cười sằng sặc: “Em tặng mấy đứa con gái loại rẻ tiền, mùi còn ghê hơn thế này, có đứa nào chê đâu!”. Nó thả thỏi son vào túi con bé, mặc cho chị nó chối đây đẩy.

Hai chị em tiếp tục đạp xe đi qua mấy con phố. Đến cửa hàng bán xe máy của bố, thằng em dừng lại, dắt chị gái đi vào. Đủ loại xe, nó giảng một thôi một hồi, con bé nghe xong chẳng nhớ được gì. Lại đạp xe đi thêm mấy con phố nữa, thằng bé nói liến thoắng, còn nó thì sắp lả đi vì đói. “Nhà nhiều xe máy thế sao em không lấy dùng mà lại đi xe đạp?”. “Đi xe đạp để được nói chuyện với chị lâu hơn”. Thằng bé dựng xe, kéo chị gái vào cửa hàng vàng bạc trước cửa nhà, lăng xăng chạy chọn hết mẫu dây đeo này đến mẫu dây đeo khác, và cầm một sợi dây nhỏ xíu lấp lánh ánh vàng đeo vào cổ con bé. “Em tặng chị đấy”. “Em đùa à?”. “Thật. Em tặng chị”. Một cặp mắt phụ nữ chòng chọc nhìn con bé. “Chết rồi. Mẹ!”. Thằng bé hoảng hốt giật vội sợi dây trên cổ chị gái, trả về vị trí cũ.

Bố hôm nay cũng về. Bố cũng đã nhận ra con gái, vui vẻ hỏi han. Con bé tíu tít nói với ông rất nhiều chuyện. Giờ nó mới nhận thấy bố cũng rất đáng yêu chứ không như nó nghĩ trước kia.

Cơm vẫn chưa được dọn nhưng bà mẹ thằng bé đã chạy ra mấy lần: “Con bé đã về chưa?”, “Con bé có ăn cơm không?”, “Vẫn chưa về à? Bảo nó về đi để cả nhà còn ăn cơm”.

Cuối cùng, một bữa cơm thịnh soạn cũng được dọn ra. Con bé rất đói bụng nhưng cũng cố gắng làm hết thủ tục trước khi ăn của một gia đình giàu có. “Những món ăn này mà mang về cho mẹ…”. Con bé đang nói thế thì người đàn bà ném “xoảng” đôi đũa xuống: “Hôm nay con bé này đến cửa hàng vàng bạc, tự nhiên mất một sợi dây chuyền hai chỉ”. Con bé luống cuống, mặt cắt không còn hạt máu. Quên cả đói, nó buông đũa đứng dậy, chạy vụt ra ngoài, tới cửa phòng ăn cố bước chậm hơn, chờ một tiếng gọi quay lại.

Thằng em đứng dậy toan chạy theo thì bị tiếng bố chặn ngang:

- Kệ cho nó đi.

***

Con bé ngồi ngây hàng giờ đồng hồ, cầm thỏi son thằng em tặng, vẽ loằng ngoằng lên tường thành những hình thù kì quái, nghĩ về cuộc tình tuyệt đẹp của bố mẹ nó ngày nào.

Theo tintuconline​
 
Back
Top