Gia đình tôi qua Mỹ vào giữa mùa Hè 1993 theo chương trình H.O. và được định cư ở Orange County, tiểu bang California. Theo hướng dẫn của anh em bạn bè đi trước, chúng tôi thuê một căn apartment thuộc City of Westminster trong vùng ven biên của Little Saigon.
Cũng như những gia đình cùng “trang lứa” khác, mỗi ngày một chút, chúng tôi vừa hăng hái vừa thận trọng làm quen với cuộc sống ở một nơi mình sẽ nhận làm quê hương mới.
Trong các “tiết mục” đa dạng của cuộc sống mới trên xứ Cờ Hoa thì đi chợ là một “loại hình sinh hoạt” vừa thiết yếu vừa hào hứng và đầy … xúc cảm!
Buổi đầu chưa có xe chúng tôi phải đi bằng xe bus để đến ngôi chợ gần nhà nhất. Lội bộ từ khu apartment ra trạm xe bus là một block đường hơn nửa cây số, ngôì xe 5 block đường thì đến nơi. Xuống xe băng qua đường một lần thì vào tới khu chợ.
Chỉ có việc dắt vợ và ba đứa con tuổi choai choai băng qua đường khi tất cả các xe cô đều ngừng vì đèn đỏ mà tôi không thể ngăn mình khỏi nhớn nhác,dáo dác trông chừng tứ phương, hối hả như hành quân qua địa bàn trống trải và có nguy cơ thình lình bị địch … pháo kích!
Biết làm sao bây giờ! Tôi đã được sinh ra, lớn lên cùng với hơn hơn 20 năm điêu linh vì chiến tranh không ngừng trên một quê hương đầy rẫy hầm hố chông mìn, bom đạn; rồi đi vào cuộc chiến đương đầu với những hiểm nguy rình rập hàng ngày. Đến ngay cả khi cuộc chiến đã qua đi thì trong cuộc sống đời thường người dân vẫn phải đối diện với dẫy đầy bất trắc, nguy hiểm, áp bức và đau thương.
*****
Những lần đầu vào chợ , dù là chợ cỡ trung bình như chợ Phát Tài dạo xưa ở góc đường Westminster và Magnolia, tôi cũng thấy là chợ quá lớn dưới mắt mình, trong đó lại “trùng trùng điệp điệp” những dãy kệ bày hàng. Người đi chợ thì đông tuy hầu hết là đồng hương cả mà đâu có ai quen!
Tôi nơm nớp lo ngại rằng nếu không cẩn thận thì vợ chồng con cái chúng tôi sẽ bị lạc nhau chẳng biết làm sao …đoàn tụ được; không khéo lại phải làm rộn đến Cao Uỷ Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc một lần nữa! Vì vậy mỗi khi vào trong chợ, vợ chồng tôi luôn cảm thấy lo lắng và căng thẳng! Tôi chỉ huy khai triển ngay một đội hình không thay đổi: Một hàng dọc, hai vợ chồng ở hai đầu, ba đứa con đi giữa.
Chúng tôi di chuyển như thế từ dãy kệ này sang dãy kệ khác bất kể chợ vắng hay đông người. Mỗi khi một người trong gia đình có nhu cầu ngắm nghiá hoặc chọn lựa món hàng nào là “toàn ban” phải ngừng lại chờ. Do vậy một lần đi chợ kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ là thường. Được cái là mới qua còn có nhiều thì giờ rảnh rỗi nên không có gì trở ngại cả.
Cách thức chúng tôi di chuyển chắc làm nhiều người đi chợ cùng buổi khó chịu khi họ phải lách qua đội hình dài ngoằng của chúng tôi , nhất là khi món hàng họ đang tìm kiếm đang nằm trong dãy kệ mà chúng tôi đang … án ngữ! Đứa con gái lớn 15 tuổi của chúng tôi đọc thấy sự khó chịu đó nên đã phàn nàn với tôi là không nên bắt cả nhà chơi “rồng rắn lên mây” ở trong chợ.
Thật tình mà nói nhìn cách gia đình chúng tôi di chuyển trong chợ, người ta có thể liên tưởng ngay đến một nhóm đồng bào thiểu số ở cao nguyên Trung Phần đi đâu cũng đi thành hàng một.
Khổ thay! Cho đến lúc bâý giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra được giải pháp nào “iu việt” hơn giải pháp “đội hình” nên tôi đành khỏa lấp rằng như thế “chúng ta đã đem được chút hình ảnh … nóng hổi từ cao nguyên quê nhà đến những ngưòi đồng hương đã bao năm xa lìa tổ quốc!”.
*****
Cũng xin nói thêm chút ít về hành trình xa lià tổ quốc của chúng tôi theo sự xếp đặt của cơ quan Di Trú Quốc Tế (International Organization of Migration) gọi tắt là I.O.M.
Sau những thủ tục ngăn chặn, “cách ly” vừa căng thẳng vừa kém văn hoá đến “bước” kiểm soát lằng nhằng tỉ mỉ và thắt ngặt một cách ngớ ngẩn điều hành bởi các viên chức của nhà nước … iu việt tại trạm hàng không phi trường Tân Sơn Nhất chúng tôi được gặp các nhân viên của I.O.M. Những người không iu việt này vui vẻ chào đón, chúc mừng, dặn dò trao giấy tờ và tặng mỗi người một túi quà đi đường trước khi chúng tôi lên máy bay của hàng không Việt Nam.
Máy bay cất cánh từ Saigon khi trời vừa tối; các con tôi 15, 12 và 10 tuổi bước vào cuộc hành trình đầu đời ra khỏi “lũy tre xanh” mà lại là hành trình gần 30 tiếng đồng hồ bay liên lục địa từ Saigon qua Singapore rồi Hongkong đến Los Angeles!
Vừa căng thẳng vì các thủ tục, vừa mệt mỏi vì xách mang lếch thếch với ba lần gấp rút đổi máy bay, các con tôi đã riu ríu tuân theo những “chỉ thị” nghiêm ngặt của tôi. Giờ đây sau hai tuần … định cư chúng đã hoàn hồn và “lấy lại bản sắc” để bộc lộ sự khó chịu và phản ứng với cách di chuyển do tôi áp đặt đầy gò bó và khác người của gia đình chúng tôi trong chợ.
Thấy được niềm tin của “đơn vị” vào “lãnh đạo” là tôi có vẻ dao động, lung lay tôi vội tìm cách trấn an, củng cố bằng cách cọp dê theo các bài học chiến thuật ở quân trường để loè ba đứa con, đặt tên cho cách di chuyển đó là “đội hình …mũi tên…mẹ đi trước” phóng tác từ “Đội Hình Tam Giác Mũi Đi Trước” trích ra từ binh thư học trong các quân trường Quang Trung, Thủ Đức; (xin hỏi quý đồng thuyền đồng hội H.O. còn nhớ bài học tiểu đội di hành này không? Xin gửi đến quý vị và quý quyến câu chúc an lành và lời chào thân kính).
Bất kể cách giải thích quân sự hoá của tôi hùng hồn, đanh thép lại vừa ôn tồn thuyết phục đến đâu, “đội hình mũi tên” của tôi chỉ tồn tại đến lần đi chợ thứ tư. Các con tôi láu lỉnh hơn tôi hồi nhỏ nhiều; chúng làm đủ mọi cách … bất bạo động để tôi phải thay đổi “chính sách”.
Thoạt đầu một đứa giả vờ mân mê một món hàng vớ vẩn nào đó mà nó biết chắc là tụi tôi không đủ sức mua, con bé làm bộ câu giờ năn nỉ ỉ ôi. Hai đứa kia cao giọng phụ họa, đứa tán vào làm bộ xin dùm chị; đứa bàn ra giả vờ can ngăn em. Chúng ông ổng như loa phát thanh công cộng rằng gia đình mình mới nhập cư, còn phải lãnh trợ cấp xã hội không nên đòi mua những thứ đắt tiền như vậy hay là bố mẹ mua cho nó đi, tuần sau mình lãnh food stamp rồi vv…; những “hội thảo” gây bối rối và inh ỏi như vậy làm thành một cái … chợ nhỏ ngay trong cái chợ thật.
Khi tôi sốt ruột thúc dục hoặc vội vã phủ quyết thì cả ba đứa lập tức đồng ca rằng: “Các thành viên trong gia đình phải tôn trọng ý kiến của nhau”. Câu này chúng bảo là trích dẫn từ lời thuyết trình của viên chức cán sự xã hội ngày tụi tôi vừa mới đến Mỹ được hai ba hôm mà khi họ nói thì tôi mắc … ngủ gật.
Quả tình là mấy ngày mới đến California do còn quen giấc ỏ quê nhà, trong lúc nghe thuyết trình “Welcome to America” của Sở Xã Hội tôi có vật vờ ngủ thật! Lũ nhóc con tôi rất có thể đã không bỏ lỡ cơ hội “ê đit” lại những lời dặn dò đó theo chiều hướng có lơị cho “kháng nghị” của chúng! Dâù sao thận trọng bao giờ cũng hơn, tôi mới nhập “Mỹ gia” thì phải tùy “Mỹ tục”; không muốn có chuyện rắc rối với những người đại diện nhà nước tôi đành phải tạm nhịn ba đứa trẻ con này.
Tôi hít một hơi thật dài lôi kéo nỗi bực tức từ đống tim gan phèo phổi đang đảo lộn trong người của một “đấng” gia trưởng ém xuống … đan điền (?!)rồi tươi cười hạ giọng, ôn tồn giải thích, điều đình trên tinh thần tôn trọng ý kiến của… đối phương và nhất là thượng tôn pháp luật!
Qua dãy hàng kế tiếp đến, đến phiên một đứa khác thủ vai xin mua vớ vẩn để khơi mào, hai đúa kia lại bàn lại tán. Không biết lũ nhóc tì láu cá này học lóm binh pháp ở đâu mà biết dùng xa luân chiến đổi vai cho nhau để lấy đông thắng ít, lấy khỏe thắng mệt mà đối phó với tôi! Tôi cố nuốt giận giả vờ như không nghe thấy gì và kiên nhẫn … chịu trận!
Tuy vậy đáng sợ hơn cả là cái màn giả bộ cãi nhau inh ỏi ngay giữa chợ. Cả ba đứa thay nhau gào to những chữ tôi thường hạ giọng nói vừa đủ nghe rằng là phải chờ nhau không thôi thì … lạc và bị bắt cóc, phải nhờ Liên Hiệp Quốc đi tìm , phải duy trì đội hình mũi tên mẹ đi trước, phải di hành theo binh thư bố đã học ở quân trường Quang Trung, Thủ Đức v.v….
Tôi tuy thuộc loại lì nhưng cũng phải “quê” trước những đòn tâm lý đáng sợ đó. Vợ chồng tôi đành phải thả cho ba đứa nhỏ đi tự do trong chợ.
Tôi “bỏ cuộc chơi”… shopping để dõi mắt trông chừng ba đứa con; chả biết chúng đồng mưu với nhau từ lúc nào mà khi vừa có lệnh “xả trại” là chúng túa ra ba hướng khác nhau báo hại tôi phaỉ đôn đáo, dáo dác nhìn theo tứ phiá như gà đang cơn mắc đẻ mà bị ai giấu mất ổ rơm!
Sau cùng tôi chỉ còn cách ra đứng ngay ở cửa chợ “đón lõng” để ngăn chặn không cho con mình dù cố tình hay vô ý đi ra khỏi chợ; đợi như thế cho đến khi cuộc đi chợ của gia đình … viên mãn, vợ tôi trả tiền xong đẩy xe ra trấn thủ ở … “vọng gác” đổi phiên cho tôi để tôi “hành quân lục soát” trong chợ tóm cổ ba tên thuộc cấp thích rong chơi ra cửa chợ để tập họp, điểm quân số và phân công “tải” lương thực, thực phẩm … “di hành về doanh trại”!
Bận về tôi không cần phải ậm ọe hoặc dỗ dành ba đứa trẻ “bất phục tùng” chúng cũng tự động đi theo một hàng dọc, có điều đứa này cách xa đứa kia “tuỳ hỉ” theo sức nặng các túi thực phẩm mỗi đứa phải xách.
Cũng may khi băng qua địa bàn trống trải có thể bi địch pháo kich -- ủa nói lộn – khi băng qua đường để đến trạm xe bus các con tôi cũng biết là không nên … giỡn mặt với xe cộ nên các lần băng qua đường dù nhiều gấp đôi bận đi mà lại còn phải “tải” nặng, đơn vị của chúng tôi luôn được hoàn toàn vô sự.
Ít lâu sau các con tôi vào niên học đầu tiên trên đất Mỹ. Việc học hành, bài vở, bạn bè giữ chúng ở nhà thay vì đi theo cha mẹ; vả lại, chúng tôi cũng đã “tậu” được một chiếc xe hơi “cũ người mới ta” nên vợ chồng tôi đi chợ với nhau, không cần đem theo ba nàng “sơn nữ” nhỏ để “gùi” thực phẩm về nữa.
Nhưng quan trọng hơn hết, có một nguyên nhân sâu kín khiến tôi phải để lũ trẻ ở nhà khi chúng tôi đi chợ dù lúc nào tôi cũng muốn có chúng ở bên cạnh. Điều bí mật ấy tôi đào sâu chôn chặt trong lòng; một mình mình biết, một mình mình hay trong biết bao năm dài, và chỉ được tôi “bạch hoá”, “giải mật” cho … vợ con tôi biết vào dịp gia đình chúng tôi kỷ niệm 10 năm định cư trên đất Mỹ.
*****
Xin qúy bạn ủng hộ các nhà tài trợ của chúng tôi . Thành thật cám ơn
===>True Religion Jeans: Up to 70% Off & Free Shipping
===>Brand Health & Beauty Discount
===>80% off on Fly Fares, Hotel, and Car Rental
===>Low Cost Life & Auto Insurance Coverages
===>Huge Discount on PC Desktops and Laptops
===>90% off on Diamond Rings & Jewelry
===>Daily Deals on Fashion Cloths & Brand Shoes
===>75% Discount on Inkjet & Toners
Cũng như những gia đình cùng “trang lứa” khác, mỗi ngày một chút, chúng tôi vừa hăng hái vừa thận trọng làm quen với cuộc sống ở một nơi mình sẽ nhận làm quê hương mới.
Trong các “tiết mục” đa dạng của cuộc sống mới trên xứ Cờ Hoa thì đi chợ là một “loại hình sinh hoạt” vừa thiết yếu vừa hào hứng và đầy … xúc cảm!
Buổi đầu chưa có xe chúng tôi phải đi bằng xe bus để đến ngôi chợ gần nhà nhất. Lội bộ từ khu apartment ra trạm xe bus là một block đường hơn nửa cây số, ngôì xe 5 block đường thì đến nơi. Xuống xe băng qua đường một lần thì vào tới khu chợ.
Chỉ có việc dắt vợ và ba đứa con tuổi choai choai băng qua đường khi tất cả các xe cô đều ngừng vì đèn đỏ mà tôi không thể ngăn mình khỏi nhớn nhác,dáo dác trông chừng tứ phương, hối hả như hành quân qua địa bàn trống trải và có nguy cơ thình lình bị địch … pháo kích!
Biết làm sao bây giờ! Tôi đã được sinh ra, lớn lên cùng với hơn hơn 20 năm điêu linh vì chiến tranh không ngừng trên một quê hương đầy rẫy hầm hố chông mìn, bom đạn; rồi đi vào cuộc chiến đương đầu với những hiểm nguy rình rập hàng ngày. Đến ngay cả khi cuộc chiến đã qua đi thì trong cuộc sống đời thường người dân vẫn phải đối diện với dẫy đầy bất trắc, nguy hiểm, áp bức và đau thương.
*****
Những lần đầu vào chợ , dù là chợ cỡ trung bình như chợ Phát Tài dạo xưa ở góc đường Westminster và Magnolia, tôi cũng thấy là chợ quá lớn dưới mắt mình, trong đó lại “trùng trùng điệp điệp” những dãy kệ bày hàng. Người đi chợ thì đông tuy hầu hết là đồng hương cả mà đâu có ai quen!
Tôi nơm nớp lo ngại rằng nếu không cẩn thận thì vợ chồng con cái chúng tôi sẽ bị lạc nhau chẳng biết làm sao …đoàn tụ được; không khéo lại phải làm rộn đến Cao Uỷ Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc một lần nữa! Vì vậy mỗi khi vào trong chợ, vợ chồng tôi luôn cảm thấy lo lắng và căng thẳng! Tôi chỉ huy khai triển ngay một đội hình không thay đổi: Một hàng dọc, hai vợ chồng ở hai đầu, ba đứa con đi giữa.
Chúng tôi di chuyển như thế từ dãy kệ này sang dãy kệ khác bất kể chợ vắng hay đông người. Mỗi khi một người trong gia đình có nhu cầu ngắm nghiá hoặc chọn lựa món hàng nào là “toàn ban” phải ngừng lại chờ. Do vậy một lần đi chợ kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ là thường. Được cái là mới qua còn có nhiều thì giờ rảnh rỗi nên không có gì trở ngại cả.
Cách thức chúng tôi di chuyển chắc làm nhiều người đi chợ cùng buổi khó chịu khi họ phải lách qua đội hình dài ngoằng của chúng tôi , nhất là khi món hàng họ đang tìm kiếm đang nằm trong dãy kệ mà chúng tôi đang … án ngữ! Đứa con gái lớn 15 tuổi của chúng tôi đọc thấy sự khó chịu đó nên đã phàn nàn với tôi là không nên bắt cả nhà chơi “rồng rắn lên mây” ở trong chợ.
Thật tình mà nói nhìn cách gia đình chúng tôi di chuyển trong chợ, người ta có thể liên tưởng ngay đến một nhóm đồng bào thiểu số ở cao nguyên Trung Phần đi đâu cũng đi thành hàng một.
Khổ thay! Cho đến lúc bâý giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra được giải pháp nào “iu việt” hơn giải pháp “đội hình” nên tôi đành khỏa lấp rằng như thế “chúng ta đã đem được chút hình ảnh … nóng hổi từ cao nguyên quê nhà đến những ngưòi đồng hương đã bao năm xa lìa tổ quốc!”.
*****
Cũng xin nói thêm chút ít về hành trình xa lià tổ quốc của chúng tôi theo sự xếp đặt của cơ quan Di Trú Quốc Tế (International Organization of Migration) gọi tắt là I.O.M.
Sau những thủ tục ngăn chặn, “cách ly” vừa căng thẳng vừa kém văn hoá đến “bước” kiểm soát lằng nhằng tỉ mỉ và thắt ngặt một cách ngớ ngẩn điều hành bởi các viên chức của nhà nước … iu việt tại trạm hàng không phi trường Tân Sơn Nhất chúng tôi được gặp các nhân viên của I.O.M. Những người không iu việt này vui vẻ chào đón, chúc mừng, dặn dò trao giấy tờ và tặng mỗi người một túi quà đi đường trước khi chúng tôi lên máy bay của hàng không Việt Nam.
Máy bay cất cánh từ Saigon khi trời vừa tối; các con tôi 15, 12 và 10 tuổi bước vào cuộc hành trình đầu đời ra khỏi “lũy tre xanh” mà lại là hành trình gần 30 tiếng đồng hồ bay liên lục địa từ Saigon qua Singapore rồi Hongkong đến Los Angeles!
Vừa căng thẳng vì các thủ tục, vừa mệt mỏi vì xách mang lếch thếch với ba lần gấp rút đổi máy bay, các con tôi đã riu ríu tuân theo những “chỉ thị” nghiêm ngặt của tôi. Giờ đây sau hai tuần … định cư chúng đã hoàn hồn và “lấy lại bản sắc” để bộc lộ sự khó chịu và phản ứng với cách di chuyển do tôi áp đặt đầy gò bó và khác người của gia đình chúng tôi trong chợ.
Thấy được niềm tin của “đơn vị” vào “lãnh đạo” là tôi có vẻ dao động, lung lay tôi vội tìm cách trấn an, củng cố bằng cách cọp dê theo các bài học chiến thuật ở quân trường để loè ba đứa con, đặt tên cho cách di chuyển đó là “đội hình …mũi tên…mẹ đi trước” phóng tác từ “Đội Hình Tam Giác Mũi Đi Trước” trích ra từ binh thư học trong các quân trường Quang Trung, Thủ Đức; (xin hỏi quý đồng thuyền đồng hội H.O. còn nhớ bài học tiểu đội di hành này không? Xin gửi đến quý vị và quý quyến câu chúc an lành và lời chào thân kính).
Bất kể cách giải thích quân sự hoá của tôi hùng hồn, đanh thép lại vừa ôn tồn thuyết phục đến đâu, “đội hình mũi tên” của tôi chỉ tồn tại đến lần đi chợ thứ tư. Các con tôi láu lỉnh hơn tôi hồi nhỏ nhiều; chúng làm đủ mọi cách … bất bạo động để tôi phải thay đổi “chính sách”.
Thoạt đầu một đứa giả vờ mân mê một món hàng vớ vẩn nào đó mà nó biết chắc là tụi tôi không đủ sức mua, con bé làm bộ câu giờ năn nỉ ỉ ôi. Hai đứa kia cao giọng phụ họa, đứa tán vào làm bộ xin dùm chị; đứa bàn ra giả vờ can ngăn em. Chúng ông ổng như loa phát thanh công cộng rằng gia đình mình mới nhập cư, còn phải lãnh trợ cấp xã hội không nên đòi mua những thứ đắt tiền như vậy hay là bố mẹ mua cho nó đi, tuần sau mình lãnh food stamp rồi vv…; những “hội thảo” gây bối rối và inh ỏi như vậy làm thành một cái … chợ nhỏ ngay trong cái chợ thật.
Khi tôi sốt ruột thúc dục hoặc vội vã phủ quyết thì cả ba đứa lập tức đồng ca rằng: “Các thành viên trong gia đình phải tôn trọng ý kiến của nhau”. Câu này chúng bảo là trích dẫn từ lời thuyết trình của viên chức cán sự xã hội ngày tụi tôi vừa mới đến Mỹ được hai ba hôm mà khi họ nói thì tôi mắc … ngủ gật.
Quả tình là mấy ngày mới đến California do còn quen giấc ỏ quê nhà, trong lúc nghe thuyết trình “Welcome to America” của Sở Xã Hội tôi có vật vờ ngủ thật! Lũ nhóc con tôi rất có thể đã không bỏ lỡ cơ hội “ê đit” lại những lời dặn dò đó theo chiều hướng có lơị cho “kháng nghị” của chúng! Dâù sao thận trọng bao giờ cũng hơn, tôi mới nhập “Mỹ gia” thì phải tùy “Mỹ tục”; không muốn có chuyện rắc rối với những người đại diện nhà nước tôi đành phải tạm nhịn ba đứa trẻ con này.
Tôi hít một hơi thật dài lôi kéo nỗi bực tức từ đống tim gan phèo phổi đang đảo lộn trong người của một “đấng” gia trưởng ém xuống … đan điền (?!)rồi tươi cười hạ giọng, ôn tồn giải thích, điều đình trên tinh thần tôn trọng ý kiến của… đối phương và nhất là thượng tôn pháp luật!
Qua dãy hàng kế tiếp đến, đến phiên một đứa khác thủ vai xin mua vớ vẩn để khơi mào, hai đúa kia lại bàn lại tán. Không biết lũ nhóc tì láu cá này học lóm binh pháp ở đâu mà biết dùng xa luân chiến đổi vai cho nhau để lấy đông thắng ít, lấy khỏe thắng mệt mà đối phó với tôi! Tôi cố nuốt giận giả vờ như không nghe thấy gì và kiên nhẫn … chịu trận!
Tuy vậy đáng sợ hơn cả là cái màn giả bộ cãi nhau inh ỏi ngay giữa chợ. Cả ba đứa thay nhau gào to những chữ tôi thường hạ giọng nói vừa đủ nghe rằng là phải chờ nhau không thôi thì … lạc và bị bắt cóc, phải nhờ Liên Hiệp Quốc đi tìm , phải duy trì đội hình mũi tên mẹ đi trước, phải di hành theo binh thư bố đã học ở quân trường Quang Trung, Thủ Đức v.v….
Tôi tuy thuộc loại lì nhưng cũng phải “quê” trước những đòn tâm lý đáng sợ đó. Vợ chồng tôi đành phải thả cho ba đứa nhỏ đi tự do trong chợ.
Tôi “bỏ cuộc chơi”… shopping để dõi mắt trông chừng ba đứa con; chả biết chúng đồng mưu với nhau từ lúc nào mà khi vừa có lệnh “xả trại” là chúng túa ra ba hướng khác nhau báo hại tôi phaỉ đôn đáo, dáo dác nhìn theo tứ phiá như gà đang cơn mắc đẻ mà bị ai giấu mất ổ rơm!
Sau cùng tôi chỉ còn cách ra đứng ngay ở cửa chợ “đón lõng” để ngăn chặn không cho con mình dù cố tình hay vô ý đi ra khỏi chợ; đợi như thế cho đến khi cuộc đi chợ của gia đình … viên mãn, vợ tôi trả tiền xong đẩy xe ra trấn thủ ở … “vọng gác” đổi phiên cho tôi để tôi “hành quân lục soát” trong chợ tóm cổ ba tên thuộc cấp thích rong chơi ra cửa chợ để tập họp, điểm quân số và phân công “tải” lương thực, thực phẩm … “di hành về doanh trại”!
Bận về tôi không cần phải ậm ọe hoặc dỗ dành ba đứa trẻ “bất phục tùng” chúng cũng tự động đi theo một hàng dọc, có điều đứa này cách xa đứa kia “tuỳ hỉ” theo sức nặng các túi thực phẩm mỗi đứa phải xách.
Cũng may khi băng qua địa bàn trống trải có thể bi địch pháo kich -- ủa nói lộn – khi băng qua đường để đến trạm xe bus các con tôi cũng biết là không nên … giỡn mặt với xe cộ nên các lần băng qua đường dù nhiều gấp đôi bận đi mà lại còn phải “tải” nặng, đơn vị của chúng tôi luôn được hoàn toàn vô sự.
Ít lâu sau các con tôi vào niên học đầu tiên trên đất Mỹ. Việc học hành, bài vở, bạn bè giữ chúng ở nhà thay vì đi theo cha mẹ; vả lại, chúng tôi cũng đã “tậu” được một chiếc xe hơi “cũ người mới ta” nên vợ chồng tôi đi chợ với nhau, không cần đem theo ba nàng “sơn nữ” nhỏ để “gùi” thực phẩm về nữa.
Nhưng quan trọng hơn hết, có một nguyên nhân sâu kín khiến tôi phải để lũ trẻ ở nhà khi chúng tôi đi chợ dù lúc nào tôi cũng muốn có chúng ở bên cạnh. Điều bí mật ấy tôi đào sâu chôn chặt trong lòng; một mình mình biết, một mình mình hay trong biết bao năm dài, và chỉ được tôi “bạch hoá”, “giải mật” cho … vợ con tôi biết vào dịp gia đình chúng tôi kỷ niệm 10 năm định cư trên đất Mỹ.
*****
Xin qúy bạn ủng hộ các nhà tài trợ của chúng tôi . Thành thật cám ơn
===>True Religion Jeans: Up to 70% Off & Free Shipping
===>Brand Health & Beauty Discount
===>80% off on Fly Fares, Hotel, and Car Rental
===>Low Cost Life & Auto Insurance Coverages
===>Huge Discount on PC Desktops and Laptops
===>90% off on Diamond Rings & Jewelry
===>Daily Deals on Fashion Cloths & Brand Shoes
===>75% Discount on Inkjet & Toners