Đi qua heo may

Jolie

Member
Xa xôi… những mùa thu có gió heo may, có lá vàng, có cả hoa cỏ may vấn vít theo chân mỗi bước đường về… Tôi đều muốn giữ thu ở lại.


img145.jpg





Mỗi khi nắng nhạt màu và không trung bắt đầu nặng trĩu cái u ám, hanh khô, lạnh lẽo của mùa đông, tôi lại quay quắt nhớ mùi hương dạ lý nồng nàn trong đêm khuya cho mẹ bớt mệt nhọc khi phải cố chuẩn bị xong gánh hàng cho buổi chợ sớm hôm sau.

Nhớ ánh nắng vàng nhẹ nhàng trải đều trên khắp cánh đồng lúa trĩu bông. Nhớ những cơn gió năng đến để xóa đi giọt mồ hôi trên trán cha. Nhớ tiết trời se sắt làm khô sạch những con đường đầy hoa dại nở giúp những đôi chân vững vàng nhịp bước để làm vơi đi bao nhọc nhằn của cuộc sống mưu sinh…

Thu nay sao lạ lùng! Thu đi như con rùa già bị đau chân phải nhích từng chút một. Tôi chẳng còn muốn níu giữ thu ở lại làm gì nữa…

Hè vừa khuất dạng, thu đã chào ra mắt mọi người bằng từng đợt mưa sầm sập biến những khe núi cạn thành vô vàn con rắn nước khổng lồ, vặn mình tung hoành quét hết mọi thứ khắp vùng núi cao miền Tây Bắc. Cả một miền trù phú bị ngập chìm trong lũ.

Bao gia đình mất người thân, bao nhiêu ngôi nhà bị ngập và bị nước cuốn trôi, bao nhiêu hécta hoa màu ra đi theo lũ, cô lập con người trong tang thương, tay trắng.

Suốt mùa thu nay, cả nước đều liên tục phải nghe tin bão, mưa lớn và lũ lụt. Những con số thống kê về thiệt hại cứ tăng dần theo cấp số nhân.

Ở vùng này cuộc sống chưa ổn định được, còn văng vẳng những tiếng kêu thất thanh tuyệt vọng khi đất trời nổi hứng nghịch ác, những ánh mắt còn in màu khiếp đảm, cơn lũ tang thương còn ám ảnh chưa nguôi thì đã nghe tin nạn hồng thuỷ lại hoành hành trên khắp các vùng đất khác.

Vào một ngày bão cũng giữa mùa heo may, bạn gọi điện cho tôi trong tiếng nấc: “Chồng mình ra khơi về không kịp bão… Bây giờ không biết anh ấy trôi dạt về đâu…”.

Bạn chỉ nói được ngần ấy rồi mặc cho điện thoại rung lên bần bật cùng tiếng nghẹn ngào… Còn đầu dây tôi tê dại, cuống họng như có ai chẹn lại, không thốt ra được lời nào, mắt đã ầng ậng nước.

Bào thai đầu lòng trong bụng bạn mới bước sang tháng thứ ba. Bạn vừa gọi điện khoe với tôi mấy ngày trước. Vậy mà… niềm vui ngắn chẳng tày gang.

Cha mẹ bạn đã vĩnh viễn ở lại với biển trong một chuyến ra khơi khi bạn mới tròn một tuổi. Ông bà nội ngoại đều không còn, nhà chú bác ai cũng nghèo nên họ gửi bạn vào trại trẻ mồ côi.

Bạn lớn lên, yêu và đến với anh cũng chính từ nơi ấy. Bạn đã từng tâm sự với tôi, cuộc sống của con bạn sẽ khác, tương lai của con bạn chắc chắn sẽ tươi sáng hơn nhờ tình yêu thương của cả cha và mẹ……

Mấy ngày sau đó, đội cứu hộ mới tìm thấy tấm thân mủn rữa dập dềnh giữa biển khơi. Bóng bạn liêu xiêu cố giương mình chống đỡ với cơn bão lòng mà cuộc đời nghiệt ngã tạo dựng lên. Cuộc sống của hai mẹ con bạn cứ lặng lẽ trôi đi trong căn nhà lạnh lẽo, hiu quạnh bị mất đi người thân yêu duy nhất là trụ cột gia đình…

Nhưng những khó khăn chất chồng không đánh gục được bạn. Bạn gắng gượng sống và nuôi con. Bạn bảo: “Mình sẽ vượt qua tất cả để con mình khỏi khổ. Sau này nó lớn mình sẽ hướng cho nó học ngành khí tượng thuỷ văn.

Mình vẫn luôn đau đáu một ước mong là bà con ở mọi miền quê, không riêng gì miền biển quê mình, tránh được và vượt qua được những cơn bão lũ. Mình không muốn thấy ai đó lại rơi vào hoàn cảnh của hai mẹ con mình…”.

Thời gian đã giúp cơn bão lòng của bạn và gia đình qua đi nhưng thỉnh thoảng nó vẫn ào tới mỗi khi trời trở gió…

Câu nói của bạn, đơn giản thôi mà có sức mạnh lạ kỳ. Nó đã giúp tôi biết tin vào bản thân, vào cuộc sống. Và hơn thế, tôi cũng nhận ra một điều rằng: Mọi cơn bão rồi sẽ qua đi. Điều quan trọng là phải có niềm tin để bước tới.

Tôi sẽ học tập bạn, sẽ không khóc vì những việc đã qua mà sẽ cười vì mọi việc đang chờ phía trước. Ta sẽ không thể đón được tương lai tươi sáng nếu không thể vứt bỏ nỗi buồn đã qua, phải không bạn?

Tản văn của Thu Hồng
Theo Tienphong​
 
Back
Top