Để gió bay đi

Jolie

Member
Lại sắp tới mùa đông rồi anh ạ. Gió mùa đã sang run rẩy trên từng góc phố. Chút nắng hanh hao rũ buồn của mùa thu vương nhạt nhoà trên mỗi bước chân người đi vội vã...​
spacer.gif
“ Thế kỷ nào cũng có người đến muộn
Em muộn anh buổi sớm mai này.
Em muộn cả cơn mưa dầm tháng chạp
Không chở kịp nắng về mùa đông lê thê.”
hanoimuadong1.jpg

Chút nắng hanh hao rũ buồn của mùa thu Lại sắp tới mùa đông rồi anh ạ. Gió mùa đã sang run rẩy trên từng góc phố. Chút nắng hanh hao rũ buồn của mùa thu vương nhạt nhoà trên mỗi bước chân người đi vội vã. Trong thinh lặng, em nghe mùi hương hoa sữa vẫn như đang lẩn khuất đâu đây. Cái hương thơm khắc khoải như một lời hứa đợi, sao bỗng làm em xót xa đến thế.
Đã bao mùa đông anh xa em. Nhìn lá vàng rơi, em không còn nhớ nữa. Có lẽ ta đã xa nhau từ ngày ấy, từ cái giây phút em lạc lối vào ánh mắt của anh. Ôi! Giá như trái tim em không đong đầy mơ mộng, giá như ánh mắt anh chẳng như lòng đại dương mênh mông lấp loáng nắng chiều thăm thẳm… giá như… bởi mãi mãi đối với anh, em chỉ là người đến muộn. Em muộn cuộc đời anh sớm mùa đông ấy. Em muộn một lời yêu, muộn cả đợi chờ.
Ngốc nghếch lắm phải không anh, chiều qua em đoc “ Tiếng chim hót trong bụi mận gai ”, nước mắt cứ trào ra tức tưởi. Mecghi đáng thương, Mecghi tội nghiệp. Mecghi chính là em đấy. Còn anh, anh vô tình như Ranfơ ấy thôi. Em cũng đã vì anh hoá thân làm chú chim bé nhỏ, chú chim dại dột lao vào bụi mận gai để đi tìm hạnh phúc. Những chiếc gai sắc nhọn đâm vào tim em rướm máu. Em đau, còn anh đã đi rồi.

muadong4.jpg

Chú chim dại dột lao vào bụi mận gai để đi tìm hạnh phúc Biết trách ai đây hỡi trái tim tội nghiệp. Chú chim bé nhỏ đã biết trước chờ đợi mình là cái chết. Em cũng biết trái tim anh là bến bờ em không được tới, nào phải đường xa và sóng gió khôn cùng. Nhưng sao vẫn ước giá như mình không đến muộn, giá như lần đầu tiên gặp nhau, anh không khoác lên mình chiếc áo màu nâu ấy. Mecghi đã mất Ranfơ vì chúa, còn em…
Bao nhiêu mùa mưa nắng đã qua hả anh? Với em chỉ có một mùa : mùa không anh. Mỗi sáng thức giấc, lòng em nhói buốt khi nhận ra giấc mơ đêm qua không có thực, nụ cười anh chỉ là ảo giác. Tình yêu có bao giờ có tội không anh? Em có tội không khi khao khát có được anh, khi cứ mãi nhớ nhung hoài niệm. Thời gian sao cứ đẩy chúng ta về hai phía. Em đã cố khoả lấp niềm đau bằng nỗi nhớ về anh, bằng những cuộc điện thoại từ vòm đêm sâu thẳm, những câu nói ngắt quãng, những câu chuyện vu vơ không cuối không đầu. Anh có biết cứ mỗi lần gác máy, em lại chìm vào khoảng không câm lặng, tưởng như lại vừa để tay anh tuột khỏi tay mình mãi mãi. Thời gian cứ trôi đi, trôi đi từng ngày nghiệt ngã. Em đã sắp quên gương mặt anh rồi đấy. Nhưng sao trong lòng vẫn nhớ đến xót xa.
“ Em có từng chờ đợi ai đâu
Chỉ là anh rồi cũng thành vô vọng
Trong tim anh em bây giờ nhỏ bé
Liệu có bằng nửa chiếc lá mùa đông”
Em là gì trong tim anh hả anh? Đã bao lần em muốn hỏi anh điều đó, đã bao lần em thèm được tựa đầu vào vai anh để khóc, thèm được cảm thấy anh ấm áp ở bên mình. Em hiểu chứ những nỗi niềm ẩn sâu trong từng lời anh nói, những run rẩy trên bờ môi anh, cái khoảnh khắc khi anh nhìn sâu vào mắt em và… im lặng. Vậy mà, sao anh vẫn cứ ra đi?
Đông đã đến thật rồi anh ạ. Chiều nay mình em về ngược con dốc dài vắng lặng. Gió cứ thổi qua vai em hun hút, gió giễu cợt cái khoảng trống vô hình thiếu bước chân anh. Một mình, em biết chia sẻ cùng ai cái se sắt khi heo may ùa về mỗi sớm, khi mưa lặng lẽ giăng giăng khắp các nẻo đường ngập tràn hoài niệm. Thôi cũng đành…để cho gió bay đi…

Thụy Cầm
 
Back
Top