tuyet_loan08
Junior Member
Em là người phụ nữ năng động, thông minh nên chưa đến 5 năm công tác, em đã được tín nhiệm, có chức vụ ở cơ quan. Nhưng cũng từ đó, anh phát hiện em có “máu” mê quyền lực.
Công việc cơ quan, em bận rộn đã đành, anh còn thấy em tự nguyện bận rộn thêm ngoài giờ. Em say sưa với những giao tiếp, họp hành, gặp gỡ khách hàng. Thậm chí, cả khi ở nhà cũng có khách đến thăm, nhờ vả và em tỏ ra rất “thỏa mãn” được thể hiện cái quyền của mình.
Anh là một nhân viên bình thường, cũng đôi chút tham vọng nhưng không vì thế mà anh ganh tỵ với em. Ngược lại, anh sẵn sàng tạo mọi điều kiện cho em đạt được những khát vọng như lo lắng việc nhà, đưa đón con đến lớp... mà không phàn nàn gì, kể cả những hôm em về nhà rất khuya mà không báo trước.
Điều khiến anh lo lắng là sức khỏe của em. Em biết uống rượu nên khi nào tiếp khách sếp cũng gọi em. Em uống rất nhiệt tình khiến ai cũng phải “nể”. Và dễ hiểu vì sao bệnh viêm dạ dày lại đến sớm, khi em mới chỉ ngoài 30 tuổi. Rồi rối loạn chuyển hóa mỡ, gan nhiễm mỡ. Đưa em đi khám về, anh dặn dò em tham việc vừa thôi, hạn chế tiếp khách, ăn uống cẩn trọng, nhưng em chẳng thèm để ý. Thuốc uống bữa quên bữa nhớ, vừa ăn cơm xong em đã mặc hai bố con trước cái bàn ăn ngổn ngang, vào ngay phòng làm việc. Nhiều đêm, nếu anh không nhắc, em cứ miệt mài đến một, hai giờ sáng.
Dù anh có lo lắng cho con đến mấy thì vẫn không thay thế mẹ được. Con cần vòng tay yêu thương, cần những câu dịu dàng của mẹ mỗi khi về nhà. Vậy mà đêm nào em vào giường thì con cũng đã ngủ. Gần sáng, con ú ớ khóc, em ngủ say mê mệt cũng chẳng biết mà dỗ dành. Càng ngày, anh càng thấy như vị trí trong nhà mình đang dần hoán đổi cho nhau.
Hôm qua, anh lại nhắc nhở, em lại gạt đi, cho là đang còn trẻ phải cố giành sự thành công vì cơ hội không đến nhiều. Biết hành động để vươn lên, có ý thức phát triển cá nhân như thế là một kỹ năng sống hiện đại, anh biết điều đó, nhưng không hiểu sao từ cách nói của em, anh nhận ra một cái gì đó rất khó gọi tên. Em quen dần với quyền lực, với cảnh được o bế, với cung cách của một người có quyền ra lệnh. Còn anh, nhìn thấy nguy cơ của một người có quyền lực và không muốn nguy cơ ấy trút xuống đầu vợ mình, mà không biết phải nói thế nào cho em nhận ra. Hình như giữa chúng ta đã bắt đầu có suy nghĩ khác nhau.
Hiện em là một phụ nữ tạm gọi là thành đạt trong công tác, nhưng em không hiểu quyền lực cũng có giới hạn và chẳng hề có ý nghĩa gì khi không có sức khỏe, khi không thực hiện được trách nhiệm của một người vợ, người mẹ trong gia đình. Nói nhiều sợ em lại nghĩ anh đố kỵ, hẹp hòi. Chỉ mong em cùng anh cảm nhận bất ổn này.
(Theo XinhXinh)
Công việc cơ quan, em bận rộn đã đành, anh còn thấy em tự nguyện bận rộn thêm ngoài giờ. Em say sưa với những giao tiếp, họp hành, gặp gỡ khách hàng. Thậm chí, cả khi ở nhà cũng có khách đến thăm, nhờ vả và em tỏ ra rất “thỏa mãn” được thể hiện cái quyền của mình.
Anh là một nhân viên bình thường, cũng đôi chút tham vọng nhưng không vì thế mà anh ganh tỵ với em. Ngược lại, anh sẵn sàng tạo mọi điều kiện cho em đạt được những khát vọng như lo lắng việc nhà, đưa đón con đến lớp... mà không phàn nàn gì, kể cả những hôm em về nhà rất khuya mà không báo trước.
Điều khiến anh lo lắng là sức khỏe của em. Em biết uống rượu nên khi nào tiếp khách sếp cũng gọi em. Em uống rất nhiệt tình khiến ai cũng phải “nể”. Và dễ hiểu vì sao bệnh viêm dạ dày lại đến sớm, khi em mới chỉ ngoài 30 tuổi. Rồi rối loạn chuyển hóa mỡ, gan nhiễm mỡ. Đưa em đi khám về, anh dặn dò em tham việc vừa thôi, hạn chế tiếp khách, ăn uống cẩn trọng, nhưng em chẳng thèm để ý. Thuốc uống bữa quên bữa nhớ, vừa ăn cơm xong em đã mặc hai bố con trước cái bàn ăn ngổn ngang, vào ngay phòng làm việc. Nhiều đêm, nếu anh không nhắc, em cứ miệt mài đến một, hai giờ sáng.
Dù anh có lo lắng cho con đến mấy thì vẫn không thay thế mẹ được. Con cần vòng tay yêu thương, cần những câu dịu dàng của mẹ mỗi khi về nhà. Vậy mà đêm nào em vào giường thì con cũng đã ngủ. Gần sáng, con ú ớ khóc, em ngủ say mê mệt cũng chẳng biết mà dỗ dành. Càng ngày, anh càng thấy như vị trí trong nhà mình đang dần hoán đổi cho nhau.
Hôm qua, anh lại nhắc nhở, em lại gạt đi, cho là đang còn trẻ phải cố giành sự thành công vì cơ hội không đến nhiều. Biết hành động để vươn lên, có ý thức phát triển cá nhân như thế là một kỹ năng sống hiện đại, anh biết điều đó, nhưng không hiểu sao từ cách nói của em, anh nhận ra một cái gì đó rất khó gọi tên. Em quen dần với quyền lực, với cảnh được o bế, với cung cách của một người có quyền ra lệnh. Còn anh, nhìn thấy nguy cơ của một người có quyền lực và không muốn nguy cơ ấy trút xuống đầu vợ mình, mà không biết phải nói thế nào cho em nhận ra. Hình như giữa chúng ta đã bắt đầu có suy nghĩ khác nhau.
Hiện em là một phụ nữ tạm gọi là thành đạt trong công tác, nhưng em không hiểu quyền lực cũng có giới hạn và chẳng hề có ý nghĩa gì khi không có sức khỏe, khi không thực hiện được trách nhiệm của một người vợ, người mẹ trong gia đình. Nói nhiều sợ em lại nghĩ anh đố kỵ, hẹp hòi. Chỉ mong em cùng anh cảm nhận bất ổn này.
(Theo XinhXinh)