tuyet_loan08
Junior Member
Tôi chưa từng thấy cuộc ly hôn nào diễn ra nhanh chóng như vậy. Không con cái, không tài sản chung, tất cả chỉ vỏn vẹn trong vòng một tiếng.
Vũng Tàu lại mưa, ngồi chờ bà chị họ bên ngoài tòa án. Nhìn màn mưa như bức tường bị đổ ngiêng, mưa tạt vào mặt, buốt lạnh, một chút mằn mặn, xót xa...
2 năm yêu nhau, 6 năm vợ chồng thêm 1 năm ly thân.... Tổng cộng 9 năm. Cuối cùng là gì? Một tờ giấy chứng nhận ly hôn, mỗi người sẽ có một cuộc đời mới....
Ừ thì đó là cuộc sống mà, ai nói trước được điều gì! Ngày hôm nay ta có thể là của nhau, nhưng ai biết được ngày kia, ngày kìa có còn chăng được mấy phần?
Tôi chưa từng thấy cuộc ly hôn nào diễn ra nhanh chóng như vậy. Không con cái, không tài sản chung. 1 tiếng đồng hồ ngồi trong phòng với một bà thẩm phán, hỏi những câu như: "anh chị đã suy nghĩ kỹ chưa" - làm gì có ai chưa suy nghĩ kỹ mà kéo nhau đến đây! Hay là: "chị có đòi hỏi gì không?" - Đòi hỏi gì nhỉ? Tình yêu, tuổi thanh xuân? Liệu có đòi lại được chăng?
Tôi là em chị, nhưng cá nhân tôi không đứng về phía nào cả. Tôi không thể đứng về phía chị mà nói rằng lý do ly hôn là vì anh không quan tâm đến chị, hay vì anh thích nhậu nhẹt, bù khú với bạn bè hơn là về nhà cùng chị mà thiếu vắng tiếng trẻ con, hay vì anh ao ước có một đứa con hơn là có chị.
Cũng không thể đứng về phía anh mà nói rằng do chị không quản lý gia đình, tiền bạc ngay từ đầu, hay vì chị không thể cho anh một đứa con. Tôi đã từng thấy nhiều cặp vợ chồng không thể có con đã tìm mọi cách để có, vái tứ phương, từ các phương pháp đông tây y đến cầu cứu thánh thần, hay đi xin con nuôi.
Suy cho cùng thì chỉ vì tình yêu anh chị dành cho nhau không đủ, không đủ để có thể dắt nhau đến cuối cuộc đời.
Ra khỏi tòa án, anh lịch sự mời hai chị em đi uống nước. Chị từ chối, làm sao chị có thể đi được, đối diện với anh trong phòng xử 1 tiếng mà chị có cảm tưởng như tất cả quảng thời gian 9 năm bên nhau. Anh đưa 2.000 trả tiền vé gửi xe cho chị, hành động mà bây giờ mỗi khi nhắc lại chị đùa đó là điều dịu dàng cuối cùng anh dành cho chị.
Chào anh, chị và tôi vòng xe về Lý Thường Kiệt còn anh quay ngược lại Trần Hưng Đạo. Vậy là nhẹ nhàng không một chút oán trách.
Chị tìm cho mình một chỗ ngồi quen thuộc trong quán cafe, khuất sau bức tường xây bằng gạch thô, chưa qua sơn trét nhưng đã ngả màu rêu. Chị nói đây là nơi hẹn hò đầu tiên của anh chị, và đây cũng sẽ là lần cuối cùng chị đến. Bờ vai chị run rẩy, chị đã cố mạnh mẽ, cố bình thản để đi cùng anh vào tòa án. Nhưng giờ đây khi chỉ còn một mình, chị khóc như cô thiếu nữ mới chia tay mối tình đầu. Chị nói chị sẽ khóc lần cuối cùng cho anh. Ngày mai người khóc vì anh sẽ không phải là chị nữa mà là cô dâu mới của anh, cô gái do ba mẹ anh chọn, cô gái có thể cho anh những đứa con.
Thọc tay vào túi, tôi định đưa cho chị khăn giấy, nhưng rồi thôi. Im lặng tôi để cho chị thỏa sức khóc, khăn giấy chỉ có thể lau khô má và ngăn cho con người khỏi nước mắt mà thôi. Chị hãy khóc hết nước mắt, rồi thì gió sẽ thổi khô chị ạ.
Mưa bắt đầu tạnh, mưa Vũng Tàu mà, mấy khi mưa dầm dề đâu, mưa xối xả rồi sẽ nhanh tạnh thôi, mặt đường dần khô ráo, mọi người lại đổ ra đường bắt đầu công việc mưu sinh hàng ngày. Rồi tất cả sẽ về với quỹ đạo vốn có của nó.
( theo XinhXinh )
Vũng Tàu lại mưa, ngồi chờ bà chị họ bên ngoài tòa án. Nhìn màn mưa như bức tường bị đổ ngiêng, mưa tạt vào mặt, buốt lạnh, một chút mằn mặn, xót xa...
2 năm yêu nhau, 6 năm vợ chồng thêm 1 năm ly thân.... Tổng cộng 9 năm. Cuối cùng là gì? Một tờ giấy chứng nhận ly hôn, mỗi người sẽ có một cuộc đời mới....
Ừ thì đó là cuộc sống mà, ai nói trước được điều gì! Ngày hôm nay ta có thể là của nhau, nhưng ai biết được ngày kia, ngày kìa có còn chăng được mấy phần?
Tôi chưa từng thấy cuộc ly hôn nào diễn ra nhanh chóng như vậy. Không con cái, không tài sản chung. 1 tiếng đồng hồ ngồi trong phòng với một bà thẩm phán, hỏi những câu như: "anh chị đã suy nghĩ kỹ chưa" - làm gì có ai chưa suy nghĩ kỹ mà kéo nhau đến đây! Hay là: "chị có đòi hỏi gì không?" - Đòi hỏi gì nhỉ? Tình yêu, tuổi thanh xuân? Liệu có đòi lại được chăng?
Tôi là em chị, nhưng cá nhân tôi không đứng về phía nào cả. Tôi không thể đứng về phía chị mà nói rằng lý do ly hôn là vì anh không quan tâm đến chị, hay vì anh thích nhậu nhẹt, bù khú với bạn bè hơn là về nhà cùng chị mà thiếu vắng tiếng trẻ con, hay vì anh ao ước có một đứa con hơn là có chị.
Cũng không thể đứng về phía anh mà nói rằng do chị không quản lý gia đình, tiền bạc ngay từ đầu, hay vì chị không thể cho anh một đứa con. Tôi đã từng thấy nhiều cặp vợ chồng không thể có con đã tìm mọi cách để có, vái tứ phương, từ các phương pháp đông tây y đến cầu cứu thánh thần, hay đi xin con nuôi.
Suy cho cùng thì chỉ vì tình yêu anh chị dành cho nhau không đủ, không đủ để có thể dắt nhau đến cuối cuộc đời.
Ra khỏi tòa án, anh lịch sự mời hai chị em đi uống nước. Chị từ chối, làm sao chị có thể đi được, đối diện với anh trong phòng xử 1 tiếng mà chị có cảm tưởng như tất cả quảng thời gian 9 năm bên nhau. Anh đưa 2.000 trả tiền vé gửi xe cho chị, hành động mà bây giờ mỗi khi nhắc lại chị đùa đó là điều dịu dàng cuối cùng anh dành cho chị.
Chào anh, chị và tôi vòng xe về Lý Thường Kiệt còn anh quay ngược lại Trần Hưng Đạo. Vậy là nhẹ nhàng không một chút oán trách.
Chị tìm cho mình một chỗ ngồi quen thuộc trong quán cafe, khuất sau bức tường xây bằng gạch thô, chưa qua sơn trét nhưng đã ngả màu rêu. Chị nói đây là nơi hẹn hò đầu tiên của anh chị, và đây cũng sẽ là lần cuối cùng chị đến. Bờ vai chị run rẩy, chị đã cố mạnh mẽ, cố bình thản để đi cùng anh vào tòa án. Nhưng giờ đây khi chỉ còn một mình, chị khóc như cô thiếu nữ mới chia tay mối tình đầu. Chị nói chị sẽ khóc lần cuối cùng cho anh. Ngày mai người khóc vì anh sẽ không phải là chị nữa mà là cô dâu mới của anh, cô gái do ba mẹ anh chọn, cô gái có thể cho anh những đứa con.
Thọc tay vào túi, tôi định đưa cho chị khăn giấy, nhưng rồi thôi. Im lặng tôi để cho chị thỏa sức khóc, khăn giấy chỉ có thể lau khô má và ngăn cho con người khỏi nước mắt mà thôi. Chị hãy khóc hết nước mắt, rồi thì gió sẽ thổi khô chị ạ.
Mưa bắt đầu tạnh, mưa Vũng Tàu mà, mấy khi mưa dầm dề đâu, mưa xối xả rồi sẽ nhanh tạnh thôi, mặt đường dần khô ráo, mọi người lại đổ ra đường bắt đầu công việc mưu sinh hàng ngày. Rồi tất cả sẽ về với quỹ đạo vốn có của nó.
( theo XinhXinh )