Chợ mại dâm nam nhộn nhịp giữa lòng Sài Thành

Jolie

Member
[h=2]Xahoi - Cứ mỗi đêm, khi ánh đèn đường nhờ nhờ bắt đầu sáng cũng là lúc những “bóng đen” bắt đầu xuất hiện ở “chợ” mại dâm nam.[/h]
trai-bao.jpg

Chợ mại dâm nam trải trên hai con đường Phạm Hữu Chí và Triệu Quang Phục (quận 5, thành phố Hồ Chí Minh).
Đội quân “trai gọi” đông đảo
Do đây là đoạn đường vắng, xe cộ ít qua lại nên trở thành “thiên đường” dành cho hội mại dâm nam hoạt động. Khi đêm vừa buông xuống, số lượng thanh niên xuất hiện ở đường Triệu Quang Phục (đoạn từ đường Hồng Bàng đến đường Phạm Hữu Chí) khá đông.
Họ đều có một điểm chung, mặt mày sáng sủa, đầu vuốt keo láng bóng, người “bốc” đầy mùi nước hoa, và trên tay mỗi người cầm theo một chiếc mũ bảo hiểm …
Họ tự phân chia lãnh địa cho mình, không ai xâm phạm ai. Ngoài đội quân “đứng cây” còn không ít “chàng” ngồi trên xe máy với những đôi giày bóng lộn lượn tới lượn lui. Nếu đội quân “đứng cây” chỉ hoạt động đúng địa điểm nơi mình chọn thì đội quân “xe ga” lại có thể mở rộng địa bàn. Tuy nhiên, nơi họ hành nghề cũng chỉ là vùng lân cận.
Mỗi khi có người nào điều kiển xe đi qua đoạn đường bỗng trở nên nhộn nhịp, những “bóng đen” lại vẫy vẫy tay, huýt gió, miệng luôn chào mời: “Em nè…”. Hễ có khách dừng, đội quân gần đó xúm xít bu tới, chèo kéo. Càng về đêm, khách đến tìm “em út” càng đông, đội quân lên xe theo người ta ngày càng nhiều, để lại những gốc cây không chủ.
Như đã hẹn trước, chừng 20h cũng là lúc những ngôi trường gần đó tan học, đội quân mại dâm nam chưa được khách “chọn” lại kéo vào đường Phạm Hữu Chí tiếp tục chờ. Ở đây, đường vắng, chỉ có những khách quen mới biết và vào tìm dịch vụ "em út".
Đêm nào cũng vậy, khi chuông đồng hồ đã chỉ sang ngày mới, con đường chỉ còn vài thanh niên đứng vật vờ chờ vớt những vị khách cuối cùng.
1368280518431jpg13683298781.jpg

Hình minh họa.
Trai bao ở đây chủ yếu trong độ tuổi chừng 20 – 27. Tuy nhiên, trong đội quân này không ít khuôn mặt non trẻ, tóc chải keo dựng đứng, người cũng sực mùi nước thơm, môi to son đỏ chót chẳng thua kém những “đàn anh” sành sỏi.
Một thành viên của con đường này cho biết, nhiều đồng nghiệp của mình chỉ mới bước qua tuổi 16, 17. Những trai bao vẫn còn tơ này thường hét giá khá cao và đắt khách. “Ở đây, trai càng trẻ, người ta chuộng”, gã này tâm sự.
Sau nhiều đêm ăn dầm nằm dề ở hai con đường này, phóng viên phát hiện khách đến tìm các em út ở đây có muôn vàn hạng người. Đông nhất vẫn là đàn ông, có nhiều vị đi xe tay ga đắt tiền, đầu chải láng bóng nhưng cũng lắm kẻ đi xe đạp chậm rãi.
Trong số đó, nhiều người lớn tuổi nhưng cũng không ít người chỉ chừng đôi mươi. Bên cạnh đó, lắm lúc cũng có những vị phu nhân đi xe SH với những chiếc váy lộng lẫy. Lâu lâu cũng có một vài cô gái tuổi còn khá trẻ dừng lại ở đoạn đường này, nói đôi câu rồi một chàng trai liền lấy chiếc mũ bảo hiểm đội lên đầu, leo lên phía sau xe…
Không chỉ có khách lẻ tẻ đến tìm trai ở chợ mại dâm này mà có khi một nhóm đến duyệt vài “em” rồi chở nhau mất hút trong đám đông. Theo chia sẻ của một vài “thành viên” trong đội quân “đứng cây” bên cạnh các vị khách vãng lai, nhiều trai bao có cả khách quen.
Những vị khách này thường gọi điện hẹn hò trước mỗi khi đến. Giá dành cho những người này cũng thường “mềm” hơn so với những vị khách mới. Tuy nhiên, khách “ruột” như thế này lại không nhiều.“Chỉ đôi người có khách ruột. Nhưng, đôi người có khách ruột là đại gia, tiền trả đi khách cũng bình thường, nhưng tiền boa thêm lúc nào cũng rất lớn. Bên cạnh đó là chưa kể đến khách chở đi mua sắm”, một trai bao chia sẻ.
Tâm sự của trai bao
Một đêm mưa rả rích cuối tháng tư, đóng giả là khách làng chơi, chúng tôi dạo một vòng xe qua con đường Phạm Văn Chí. Nhanh chóng, không dưới một chục chàng trai liền bước xuống lề đường săn đón bằng những mĩ từ như: “Em khỏe, giá rẻ nè anh”, “Chọn em đảm bảo vui vẻ suốt đêm”… nhằm chèo kéo khách.
Dừng lại trước một thanh niên mặt trét đầy phấn, môi tô son đỏ chót, chúng tôi lớn giọng “giá bao nhiêu?”. Gã thanh niên có vẻ đồng bóng trả lời bằng giọng kéo dài nhão nhoẹt, “một tiếng hai xị (tức 200.000 đồng), suốt đêm năm xị (tức 500.000 đồng), khách sạn anh trả”.
Giả vờ chê đắt, chúng tôi rú ga chạy tiếp để lại những tiếng chửi đổng phía sau lưng. Trên đoạn đường ngắn, những tiếng chèo kéo khách lại tiếp tục ra rả. Bỏ qua những cái vẫy tay, hôn gió, chúng tôi ghé vào một thanh niên có vẻ rụt rè đứng ở góc đường, hỏi “giá bao nhiêu?”.
Vẫn ra giá như thanh niên có vẻ đồng bóng lúc nãy, chúng tôi giả vờ kể khổ là sinh viên, không có tiền nhưng lại “muốn khoản ấy”. Ngay lập tức, gã lí nhí: “Nếu là sinh viên thật, em sẽ giảm giá 30%. Tuy nhiên trước khi chấp nhận, anh phải cho em xem thẻ sinh viên”. Do không có thẻ sinh viên, sau một lúc kỳ kèo, nam thanh niên chấp nhận đi “khách” với giá 150.000 đồng/giờ.
Gã giới thiệu tên Hoàng, quê ở Hải Dương, nhà nghèo nên theo hàng xóm vào Sài Gòn kiếm việc làm. Tuy nhiên, do không có trình độ, gã chỉ có thể làm những công việc nặng nhọc bằng tay chân, sức bỏ ra nhiều mà tiền thu lại được ít.
Mặc dù sống chắt bóp, số tiền công vẫn không đủ cho cuộc sống một mình giữa thành phố đô hội. Cuối cùng, nghe lời một số bạn bè, gã tìm đến chợ mại dâm nam sau Bệnh viện Chợ Rẫy thành phố Hồ Chí Minh. Đây là hôm thứ ba gã “hành nghề”.
Chúng tôi là người khách thứ sáu của gã. Trong năm khách trước đây của gã có hai người phụ nữ và ba người đàn ông. Gã cảm thấy lạ, bởi chúng tôi chỉ chở gã đến công viên để nói chuyện chứ không như năm vị khách trước đây.
“Họ chở đến phòng khách sạn rồi lao vào vồ lấy vồ để, giày vò thân thể. Ban đầu, em thấy nhục nhã, chỉ nằm cho khách thích làm gì thì làm. Nhưng, sau đó, sợ khách phàn nàn, em cũng phải cố gắng phục vụ. Em cảm thấy tởm lợm bởi hai người phụ nữ bằng tuổi mẹ em. Nhưng, chừng đó cũng chưa kinh khủng bằng việc phải làm việc đó với ba người đàn ông”, lời gã nói trong chua chát.
Hoàng cho biết, hôm đầu tiên đi làm, thấy cảnh hàng chục nam thanh niên đứng ở dưới đường cầm mũ bảo hiểm chờ khách, trong thâm tâm, gã ghê rợn chính mình. Nhưng, sau ba hôm đứng chờ khách, gã bắt đầu quen cảnh đó và cả chuyện phải “phục vụ” đàn ông lẫn đàn bà.
Những đồng tiền dơ bẩn kiếm được từ việc làm không mấy tốt đẹp này chính là “động lực” để gã tiếp tục hành nghề. Mỗi đêm, gã đi được chừng “ba cuốc” kiếm được số tiền kha khá dằn túi để tiêu xài.
“Em không dùng ma túy nên ngoài tiền mua quần áo, ăn ở cũng còn thừa được một ít. Trong khi đó, nhiều anh bị nghiện, kiếm được bao nhiêu là đốt hết vào thuốc phiện”, gã chia sẻ.
Chỉ mới hoạt động mại dâm trong vài ngày, nhưng do tuổi vẫn còn trẻ, gã học các chiêu trò để dụ khách khá nhiều, Hoàng bộc bạch: “Vì nơi bọn em làm có rất nhiều người nên sự cạnh tranh khá lớn, không biết cách thu hút khách chỉ có đói”.
Cảm thấy lạ, bởi dù nói vậy, nhưng khi chúng tôi đến, Hoàng chỉ đứng im thin thít một mình, không chèo kéo khách như bao đồng nghiệp khác. Gã cười tươi: “Đó cũng là một chiêu trò đó anh. Em không làm mất giá mình bằng cách ra đường vẫy vẫy. Đứng một mình ở gốc cây giả thẹn, để khách cứ ngỡ mình là gà mới, khách nào mà chẳng thích người mới hả anh?”.
Cuộc trò chuyện của chúng tôi đang dở nửa chừng, nhưng Hoàng ngửa tay: “Hết giờ rồi, anh trả tiền cho em về kiếm mồi khác”. Gã cầm lấy 150.000 đồng nhét vào túi.
Nhưng, gã nhanh chóng quay lại đưa cho chúng tôi và bảo: “Em biếu anh 50.000 đồng vì không làm chuyện đó mà chỉ ngồi nói chuyện”. Sau cái nháy mắt điệu đà với chúng tôi, Hoàng không chọn con đường sáng đèn mà nhanh chóng rảo bước vào màn đêm tĩnh mịch như đang trốn chạy cái bóng của chính mình.




 
Back
Top