[h=2]Khi nói đến gái bán dâm thì người ta thường nghĩ đến sự nhục và cái hèn. Nhưng thâm nhập vào thế giới của những người làm gái gọi mới thấy sự đời éo le.[/h]Vào trang mạng old.toir…com, không khó để tìm những số điện thoại được đăng tải để giao dịch của gái bán dâm. Trong đó, những thông tin quảng cáo theo chiêu “kêu gọi” giúp đỡ khá phổ biến như: “Em là sinh viên cần tiền, mong được sự giúp đỡ của các anh. Em sẵn sàng đi khách sạn…”; hay “Em đang học ở Hà Nội, cần tiền đóng học phí, mong các anh giúp đỡ nhiệt tình...”.
Qua nhiều cuộc gọi “đặt hàng”, tôi tìm được một “callgirl” nói giọng dè dặt như mới “vào nghề”. Sau khi nhận được cuộc gọi của tôi, cô nàng không trả lời những câu hỏi, mà đề nghị tôi tắt máy để xem tin nhắn. Tôi vừa tắt máy chưa đầy 10 giây thì chuông tin nhắn báo. Tin nhắn được gửi từ số của cô nàng: “Anh nói chuyện điện thoại như bạn của em nha. Em đồng ý đi nhà nghỉ. Có gì thì anh nhắn tin…”.
Cuộc thương lượng không “chuyên nghiệp”
Cuộc gọi đầu tiên của tôi được tiếp nhận, cô nàng hỏi tôi: “Xin lỗi ai đấy”. Tôi cũng nói nhanh gọn: “Em đi qua đêm với anh được không?” Cô nàng nói như vội vàng rồi tắt máy: “Được ạ! Em nhắn tin cho anh nhé”.
Sau cuộc gọi đó, cô nàng không cho tôi địa điểm cụ thể mà chỉ nhắn tin hẹn tôi đến đón: “Anh đến gần trường ĐH Thương mại thì gọi em”. Tôi tỏ ra nghi ngờ: “Em cho anh địa chỉ cụ thể đi”. Cô nàng tỏ ra dễ dãi: “Anh đến cổng trường thì gọi em, rồi đưa em đến khách sạn C.A, ngõ 59 đường Lê Đức Thọ”. Các “callgirl” thông thường sẽ hẹn địa điểm để yêu cầu khách đến trước lấy phòng. Nhưng cô nàng này lại đề nghị tôi đến đón. Trước thắc mắc tỏ vẻ nghi ngờ của tôi, cô nàng giải thích: “Em nói với bạn là đi chơi với bạn trai nên không muốn một mình bắt xe đến nhà nghỉ”. Cô nàng đề nghị tôi “giúp đỡ” 1 triệu đồng cho “tàu nhanh”, từ chối đi qua đêm vì đã có hẹn lúc 23g30. Tôi đành phải viện cớ do không được đi qua đêm nên từ chối, hẹn hôm khác.
Một ngày sau đó, từ một số máy khác, tôi gọi đến cô sinh viên đang gặp “khó khăn cần giúp đỡ”. Sau khi thỏa thuận giá cả, cô nàng lại nói vói giọng thiếu cương quyết: “Anh giúp em được bao nhiêu, qua đêm thì 2 triệu đồng nhé”. Cô nàng cũng tự phát giá “tàu nhanh” là 1 triệu đồng. Tôi lấy lý do muốn đi qua đêm nhưng không mang nhiều tiền, cô nàng đồng ý cho tôi mặc cả: “Thế đêm nay anh giúp em được bao nhiêu?”. Tôi không thêm lời mặc cả giá cho cuộc chơi, mà tự rút lui: “Hôm nay anh đi chơi với bạn rồi nên để hôm khác anh chuẩn bị trước khi gặp em vậy”.
Hai ngày sau, tôi gọi lại cho em sinh viên đó bằng một số máy khác. Vẫn hình thức giao dịch là nhắn tin, cô nàng cũng chỉ lưỡng lự khi thỏa thuận giá cả: “Đi qua đêm, anh giúp em 2 triệu đồng được không?”. Tôi thắc mắc: “Sao em không nói giá cụ thể mà hỏi anh?”. Cô nàng tỏ ra thiện chí: “Em muốn có bằng ấy tiền, còn anh giúp em được bao nhiêu thì tùy anh, hợp lý thì em đi”.
Tôi không từ chối, cũng chưa đồng ý đi mua dâm mà đề nghị được xem mặt trước. Cô nàng lưỡng lự rồi cũng đồng ý với phương án của tôi: “Sáng mai hẹn anh ở quán café trên đường Lê Đức Thọ…”
Ai là người đáng chê trách?
Đúng hẹn, 8g30 sáng hôm sau, tôi có mặt tại quán café ở đường Lê Đức Thọ, gần sân vận động Quốc gia Mỹ Đình. Cô nàng lại đề nghị được tôi đón tại cổng làng Nhân Mỹ. Mặc dù có cảm giác khó chịu, nhưng vì sự tò mò nên tôi nhận lời. Nếu nhìn vẻ bề ngoài sẽ không ai dám nghĩ cô là gái bán dâm, vì dáng người phổng phao nhưng chân chất qua cách ăn mặc quê mùa, ánh mắt dịu hiền và khuôn mặt già dặn hơn hẳn so với cái tuổi 22.
Bước vào quán café, sau khi gọi đồ uống thì việc đầu tiên là tôi rút tiền boa. Cô nàng từ chối nhận tiền: “Em nhận lời đến đây uống nước với anh thôi. Em không đến đây vì anh hứa boa cho em. Em có làm gì đâu mà lấy tiền của anh”. Theo suy nghĩ của cô nàng thì để nhận được đồng tiền từ người khác, dù nhiều hay ít thì cũng phải làm cái gì đó xuất phát từ sự lao động. Tôi ngồi đợi phin café nhỏ từng giọt đặc quánh, nhìn cô nàng luôn tay vuốt ve ly trà gừng nóng, tôi nghi vấn: “Anh nhìn em không giống với cái việc kiếm tiền mà em đang làm!”… Một lúc hàn huyên chuyện học hành và chuyện xã hội, cô nàng đã can đảm dốc bầu tâm sự với tôi: “Em cảm ơn anh, vì anh thực sự hiểu được tâm trạng của em! Nếu anh chỉ coi em là “gái” thôi thì sẽ không bao giờ em gặp lại anh lần thứ 2. Nhưng dù là lần đầu tiên gặp anh, vì em thấy anh là người biết thông cảm nên em mới nói…”.
Theo dòng tâm sự của cô với vị khách chưa một lần… thì cô tên Nh, quê ở huyện Ân Thi, tỉnh Hưng Yên. Hoàn cảnh gia đình khó khăn, cô ôm mộng vào ĐH, đã từng đi làm nhiều công việc để kiếm tiền. Nhưng đồng lương 2-3 triệu đồng chỉ đủ để cô lo chuyện học hành mà không giúp được gì cho người mẹ góa mắt mờ chân chậm và một chị gái bị liệt bẩm sinh.
Nh cho biết: “Đối với em, đồng tiền có được từ sức lao động thì bao nhiêu cũng quý. Em muốn kiếm thật nhiều tiền để có thể giúp đỡ gia đình, nhưng sức em chân yếu tay mềm lại không tài cán nên lực bất tòng tâm”. Theo cô nàng, cô có ý định bán dâm để kiếm tiền xuất phát từ một giấc mơ. Trong một đêm nằm mơ, cô đứng trước tủi phận là gia đình mình mãi luẩn quẩn với sự nghèo đói, rồi trong mơ, cô biến thành một gái bán dâm chuyên nghiệp của một đường dây gái gọi. Giấc mơ đó ám ảnh cô cho đến một ngày giữa tháng 4-2013, cô quyết định “thử” làm gái bán dâm. Kể từ đó, cô có một số điện thoại mà tất cả bạn bè đều không biết để đăng trên trang lod.toir…com.
Sau nửa tháng “vào nghề”, cô đã gặp khoảng 10 khách. Có những vị khách gọi điện đến, nhưng thấy cô thiếu “chuyên nghiệp” nên tưởng cô đăng tin đùa giỡn và tự bỏ cuộc. Nh còn kể chuyện với tôi: “Có người đồng ý giúp em 1 triệu đồng, nhưng gặp em xong họ lại boa thêm. Có những khách hẹn hò em đến nhà nghỉ rồi bày trò để bùng tiền. Có bạn sinh viên nói muốn đi nhà nghỉ nhưng không có tiền. Đầu tiên, em nghĩ người ta coi thường giá trị mình quá nên mới mặc cả. Nhưng sau rồi em nghĩ lại: Sự nhục nhã thì làm gì có giá cả? Mình có may mắn thì kiếm được nhiều tiền, không may thì phải đánh đổi nhân phẩm với đồng tiền rẻ mạt thôi...”.
Miệng thổi bâng quơ vào làn khói mỏng manh của ly trà gừng nóng, Nh nói vẻ cay nghiệt: “Thực sự là vì em cần tiền giúp đỡ mẹ chứ không phải vì em cần tiền đi đàn đúm, chơi bời. Em đồng ý đi uống nước với anh thì mong anh hãy coi em là một người bạn, người em chứ đừng coi em là gái bán dâm”.
Tôi chợt nghĩ: Không biết từ khi nào, trong suy nghĩ của tôi thì em là một người dũng cảm. Dù sao thì em cũng cần chiến thắng sự đói nghèo. Tôi tự đặt câu hỏi: Giữa một gái quê bán dâm và vị khách mua dâm rồi bùng tiền boa. Ai mới là người đáng chê trách?…
Qua nhiều cuộc gọi “đặt hàng”, tôi tìm được một “callgirl” nói giọng dè dặt như mới “vào nghề”. Sau khi nhận được cuộc gọi của tôi, cô nàng không trả lời những câu hỏi, mà đề nghị tôi tắt máy để xem tin nhắn. Tôi vừa tắt máy chưa đầy 10 giây thì chuông tin nhắn báo. Tin nhắn được gửi từ số của cô nàng: “Anh nói chuyện điện thoại như bạn của em nha. Em đồng ý đi nhà nghỉ. Có gì thì anh nhắn tin…”.
Cuộc gọi đầu tiên của tôi được tiếp nhận, cô nàng hỏi tôi: “Xin lỗi ai đấy”. Tôi cũng nói nhanh gọn: “Em đi qua đêm với anh được không?” Cô nàng nói như vội vàng rồi tắt máy: “Được ạ! Em nhắn tin cho anh nhé”.
Sau cuộc gọi đó, cô nàng không cho tôi địa điểm cụ thể mà chỉ nhắn tin hẹn tôi đến đón: “Anh đến gần trường ĐH Thương mại thì gọi em”. Tôi tỏ ra nghi ngờ: “Em cho anh địa chỉ cụ thể đi”. Cô nàng tỏ ra dễ dãi: “Anh đến cổng trường thì gọi em, rồi đưa em đến khách sạn C.A, ngõ 59 đường Lê Đức Thọ”. Các “callgirl” thông thường sẽ hẹn địa điểm để yêu cầu khách đến trước lấy phòng. Nhưng cô nàng này lại đề nghị tôi đến đón. Trước thắc mắc tỏ vẻ nghi ngờ của tôi, cô nàng giải thích: “Em nói với bạn là đi chơi với bạn trai nên không muốn một mình bắt xe đến nhà nghỉ”. Cô nàng đề nghị tôi “giúp đỡ” 1 triệu đồng cho “tàu nhanh”, từ chối đi qua đêm vì đã có hẹn lúc 23g30. Tôi đành phải viện cớ do không được đi qua đêm nên từ chối, hẹn hôm khác.
Một ngày sau đó, từ một số máy khác, tôi gọi đến cô sinh viên đang gặp “khó khăn cần giúp đỡ”. Sau khi thỏa thuận giá cả, cô nàng lại nói vói giọng thiếu cương quyết: “Anh giúp em được bao nhiêu, qua đêm thì 2 triệu đồng nhé”. Cô nàng cũng tự phát giá “tàu nhanh” là 1 triệu đồng. Tôi lấy lý do muốn đi qua đêm nhưng không mang nhiều tiền, cô nàng đồng ý cho tôi mặc cả: “Thế đêm nay anh giúp em được bao nhiêu?”. Tôi không thêm lời mặc cả giá cho cuộc chơi, mà tự rút lui: “Hôm nay anh đi chơi với bạn rồi nên để hôm khác anh chuẩn bị trước khi gặp em vậy”.
Hai ngày sau, tôi gọi lại cho em sinh viên đó bằng một số máy khác. Vẫn hình thức giao dịch là nhắn tin, cô nàng cũng chỉ lưỡng lự khi thỏa thuận giá cả: “Đi qua đêm, anh giúp em 2 triệu đồng được không?”. Tôi thắc mắc: “Sao em không nói giá cụ thể mà hỏi anh?”. Cô nàng tỏ ra thiện chí: “Em muốn có bằng ấy tiền, còn anh giúp em được bao nhiêu thì tùy anh, hợp lý thì em đi”.
Tôi không từ chối, cũng chưa đồng ý đi mua dâm mà đề nghị được xem mặt trước. Cô nàng lưỡng lự rồi cũng đồng ý với phương án của tôi: “Sáng mai hẹn anh ở quán café trên đường Lê Đức Thọ…”
Ai là người đáng chê trách?
Đúng hẹn, 8g30 sáng hôm sau, tôi có mặt tại quán café ở đường Lê Đức Thọ, gần sân vận động Quốc gia Mỹ Đình. Cô nàng lại đề nghị được tôi đón tại cổng làng Nhân Mỹ. Mặc dù có cảm giác khó chịu, nhưng vì sự tò mò nên tôi nhận lời. Nếu nhìn vẻ bề ngoài sẽ không ai dám nghĩ cô là gái bán dâm, vì dáng người phổng phao nhưng chân chất qua cách ăn mặc quê mùa, ánh mắt dịu hiền và khuôn mặt già dặn hơn hẳn so với cái tuổi 22.
Bước vào quán café, sau khi gọi đồ uống thì việc đầu tiên là tôi rút tiền boa. Cô nàng từ chối nhận tiền: “Em nhận lời đến đây uống nước với anh thôi. Em không đến đây vì anh hứa boa cho em. Em có làm gì đâu mà lấy tiền của anh”. Theo suy nghĩ của cô nàng thì để nhận được đồng tiền từ người khác, dù nhiều hay ít thì cũng phải làm cái gì đó xuất phát từ sự lao động. Tôi ngồi đợi phin café nhỏ từng giọt đặc quánh, nhìn cô nàng luôn tay vuốt ve ly trà gừng nóng, tôi nghi vấn: “Anh nhìn em không giống với cái việc kiếm tiền mà em đang làm!”… Một lúc hàn huyên chuyện học hành và chuyện xã hội, cô nàng đã can đảm dốc bầu tâm sự với tôi: “Em cảm ơn anh, vì anh thực sự hiểu được tâm trạng của em! Nếu anh chỉ coi em là “gái” thôi thì sẽ không bao giờ em gặp lại anh lần thứ 2. Nhưng dù là lần đầu tiên gặp anh, vì em thấy anh là người biết thông cảm nên em mới nói…”.
Theo dòng tâm sự của cô với vị khách chưa một lần… thì cô tên Nh, quê ở huyện Ân Thi, tỉnh Hưng Yên. Hoàn cảnh gia đình khó khăn, cô ôm mộng vào ĐH, đã từng đi làm nhiều công việc để kiếm tiền. Nhưng đồng lương 2-3 triệu đồng chỉ đủ để cô lo chuyện học hành mà không giúp được gì cho người mẹ góa mắt mờ chân chậm và một chị gái bị liệt bẩm sinh.
Nh cho biết: “Đối với em, đồng tiền có được từ sức lao động thì bao nhiêu cũng quý. Em muốn kiếm thật nhiều tiền để có thể giúp đỡ gia đình, nhưng sức em chân yếu tay mềm lại không tài cán nên lực bất tòng tâm”. Theo cô nàng, cô có ý định bán dâm để kiếm tiền xuất phát từ một giấc mơ. Trong một đêm nằm mơ, cô đứng trước tủi phận là gia đình mình mãi luẩn quẩn với sự nghèo đói, rồi trong mơ, cô biến thành một gái bán dâm chuyên nghiệp của một đường dây gái gọi. Giấc mơ đó ám ảnh cô cho đến một ngày giữa tháng 4-2013, cô quyết định “thử” làm gái bán dâm. Kể từ đó, cô có một số điện thoại mà tất cả bạn bè đều không biết để đăng trên trang lod.toir…com.
Sau nửa tháng “vào nghề”, cô đã gặp khoảng 10 khách. Có những vị khách gọi điện đến, nhưng thấy cô thiếu “chuyên nghiệp” nên tưởng cô đăng tin đùa giỡn và tự bỏ cuộc. Nh còn kể chuyện với tôi: “Có người đồng ý giúp em 1 triệu đồng, nhưng gặp em xong họ lại boa thêm. Có những khách hẹn hò em đến nhà nghỉ rồi bày trò để bùng tiền. Có bạn sinh viên nói muốn đi nhà nghỉ nhưng không có tiền. Đầu tiên, em nghĩ người ta coi thường giá trị mình quá nên mới mặc cả. Nhưng sau rồi em nghĩ lại: Sự nhục nhã thì làm gì có giá cả? Mình có may mắn thì kiếm được nhiều tiền, không may thì phải đánh đổi nhân phẩm với đồng tiền rẻ mạt thôi...”.
Miệng thổi bâng quơ vào làn khói mỏng manh của ly trà gừng nóng, Nh nói vẻ cay nghiệt: “Thực sự là vì em cần tiền giúp đỡ mẹ chứ không phải vì em cần tiền đi đàn đúm, chơi bời. Em đồng ý đi uống nước với anh thì mong anh hãy coi em là một người bạn, người em chứ đừng coi em là gái bán dâm”.
Tôi chợt nghĩ: Không biết từ khi nào, trong suy nghĩ của tôi thì em là một người dũng cảm. Dù sao thì em cũng cần chiến thắng sự đói nghèo. Tôi tự đặt câu hỏi: Giữa một gái quê bán dâm và vị khách mua dâm rồi bùng tiền boa. Ai mới là người đáng chê trách?…