Bến xuân tôi đợi

G

Guest

Guest
Đất xám ngắt thở ra hơi lạnh
Đá quặn mình vắt kiệt nước rong rêu
Mây ngậm mặt trời như thể đùa trêu
Phủ giá lạnh xuống kiếp người đơn lẻ.


Hoa cỏ cũng run lên nhè nhẹ
Nụ hồng buồn chẳng tô thắm môi se
Em bây giờ biết có nón áo che?
Nơi xa lạc cánh chim trời bạt gió.


Trời nhắc ai phụ tuần trăng tỏ
Đất giận ai quên thủa đất bằng
Đá trách người nhân nghĩa giá băng
Mây hờn oán khi nắng mưa bội bạc.


Lời thề cũ non mòn biển cạn!
Ném vào đời bình địa nổi phong ba
Cái rét giờ đâu chỉ riêng ta
Cả người nữa! đất trời đày đoạ.


Xin gom rét vào lòng tôi tất cả
Để cho người được ấm dạ nơi xa
Cho đất trời thắm lại muôn hoa
Trong nắng mới vang tình ca non nước.


Người ơi! đợi xuân thay áo mới
Thu giá băng thả sông nước biển khơi
Xưa sầu hận ngập lòng, nay thương nhớ đầy vơi
Về người nhé! bến xuân này tôi đợi.


02.12.06

ĐOÀN VĂN NGHIÊU
 
Back
Top