Đau khổ khi bạn gái thú nhận đã làm "chuyện ấy" với tình cũ

tuyet_loan08

Junior Member
Tôi là một người đàn ông và tôi có thể cảm nhận được điều ấy ở em còn hay mất mà, nhưng tôi đâu phải là thằng ích kỉ mà đi so đo chuyện trinh tiết ở người con gái mình yêu, cớ sao em phải nói ra làm gì cho tôi đau lòng?
Tôi và em là bạn thân của nhau từ những ngày còn học phổ thông. Dưới mái trường làng chúng tôi đã có những tháng năm học trò êm ả bên nhau. Khi trái tim người con trai biết rung động, thổn thức trước một ánh nhìn dịu dàng hay mái tóc thề buông nhẹ thì tôi đã biết trái tim mình thuộc về em. Nhưng tình cảm học trò chỉ là chút thương nhớ vụng dại, ngây thơ. Tôi không dám nói và em cũng chẳng dám ngỏ... Tất cả lưu luyến cất lại trong lòng khi tôi lên thành phố, bước chân vào giảng đường đại học còn em sáng lạn đường công danh khi giành được học bổng bên trời Tây. Ngày tiễn em đi, tôi chẳng dám nói gì nhiều, cũng chẳng dám để lộ cho em biết trái tim mình trống vắng bởi tôi muốn đọng lại trong trái tim tôi mãi mãi là nụ cười rạng rỡ, trong vắt của em. Chỉ có ánh mắt thôi, ánh mắt lưu luyến, nồng ấm của em cũng đủ để tôi tin tưởng và cố gắng để chờ ngày em về như lời em nói : “Quân chờ Linh nhé, Linh sẽ trở về”.

2010222105817-vo%20ngoai%20tinh.jpg

Ảnh minh họa

Những tháng ngày xa nhau tôi và em vẫn thường xuyên giữ liên lạc. Chúng tôi cùng nhau chia sẻ chuyện học hành và những vui buồn trong cuộc sống. Vì mới xa nhà, xa quê hương, bạn bè nên em rất buồn, có khi gọi điện về cho tôi mà em chỉ khóc. Tôi hiểu nỗi buồn của em nên luôn cố gắng chia sẻ, động viên em. Và tôi vui khi thấy em dần thích nghi với môi trường mới, em hòa nhập khá nhanh với các bạn (dù khác quốc tịch, khác màu da), những câu chuyện em kể cho tôi giờ nghe đầy tiếng cười, niềm vui và sự vui thích, hứng thú. Nghe em cười mà lòng tôi cũng vui lây.

Thoáng chút lo sợ và ích kỉ hiện hữu trong tôi, tôi sợ ở nơi phương trời xa ấy, em sẽ có những niềm vui mới và rồi em sẽ quên tôi... Nhưng tôi giấu kín điều ấy trong lòng, chỉ riêng mình biết, tôi không muốn có bất cứ điều gì khiến tình bạn của tôi và em bị gợn đục, chia cắt. Mọi thứ vẫn còn ở phía trước, nếu tôi và em có duyên ắt hẳn ngày gặp lại tôi sẽ thổ lộ lòng mình với em, và tôi tin em sẽ đón nhận tình cảm chân thành của tôi.

Thế rỗi bẵng đi một thời gian khá dài, những email, cuộc gọi của em cứ thưa dần, thưa dần. Linh tính mách bảo tôi có điều chẳng lành, không biết em gặp điều gì không may hay em đã quên tôi? Tôi đã gửi mail cho em rất nhiều nhưng không thấy em hồi âm, lên mạng chat cũng không thấy nick của em sáng đèn. Quãng thời gian đó đối với tôi thật buồn, đầy lo lắng và bất an. Thế rồi em đã gọi điện về, em xin lỗi tôi vì thời gian qua bận thi nên không thể mail cho tôi thường xuyên. Tôi cảm nhận cách nói chuyện của em với tôi có cái gì khang khác, dè dặt, không được hồn nhiên, vui vẻ như trước.

Sau lần nói chuyện đó, em có viết cho tôi một bức thư thật dài, em bảo em hiểu những tình cảm tôi dành cho em, em cũng quý mến tôi nhưng em xin lỗi vì giờ đây em không thể đón nhận những tình cảm ấy bởi em đã chấp nhận tình yêu của một người bạn học. Anh ấy cũng là du học sinh Việt như em, học cùng ngành nhưng trên em một khóa. Em đã tìm được sẻ chia, an ủi và giúp đỡ rất nhiều của người đó, và em thật sự hạnh phúc. Em mong tôi hãy mãi coi em như một người em, một người bạn. Đọc thư em mà tôi chết lặng, nghe lòng mình đau nhói. Điều tôi lo sợ cuối cùng đã xảy ra. Em bảo tôi hãy chờ em, vậy mà người quay lưng bước đi lại là em...

Nỗi đau ngọt ngào của mố tình đầu cũng dần nguôi ngoai, hình bóng em trong tôi dần dần chỉ còn là những kỉ niệm bởi sau khi em có người yêu thì chúng tôi gần như không còn trò chuyện, liên lạc với nhau thường xuyên nữa. Tôi sợ mình sẽ ghen với người con trai hạnh phúc kia, người con trai đã được em yêu. Còn tôi dù là người đến trước nhưng lời yêu chưa ngỏ, vậy nên tôi chỉ còn biết chôn chặt mối tình câm của mình và cầu chúc em hạnh phúc.

Thời gian cũng dần xoa dịu nỗi đau trong tôi. Tôi đã thử mở lòng mình đón nhận tình cảm của người con gái khác nhưng ở bên họ sao tôi thấy nhạt nhẽo, vô vị quá. Tình yêu là thứ tình cảm không thể gượng ép, thôi thì tôi đành để cho nó đến một cách tự nhiên, không cố gắng gượng gạo nữa. Tôi tìm niềm vui trong công việc, những mối quan hệ bạn bè, đồng nghiệp và tạm hài lòng với cuộc sống hiện tại của mình. Thấm thoát tôi ra trường đi làm đã được 3 năm. Còn em sau khi lấy được tấm bằng cử nhân cũng ở lại học và làm thêm chứ chưa về nước ngay, đó là những thông tin tôi được biết về em, còn chuyện tình cảm của em với người con trai kia tôi cũng không tiện hỏi và em cũng không nói.

Thế rồi một ngày tôi nhận được email báo em sẽ về nước, em về và ở lại làm việc trong nước, không đi nữa. Em bảo em sẽ rất vui nếu được gặp lại tôi, liệu tôi có thể ra sân bay đón em không, khi em đi tôi đã tiễn em và em muốn khi em trở về sẽ được tôi đón. Khỏi phải nói tôi vui thế nào khi nhận được bức thư ấy. Suốt ngày tôi cứ mỉm cười một mình khiến mấy anh trong công ty bảo tôi là thằng này có vấn đề, yêu rồi hay sao mà hành động lạ lùng vậy? Họ đâu có hiểu niềm vui của tôi, đâu có hiểu tôi vẫn yêu em và chờ đợi giây phút này từng ngày. Có thể giờ đây em chỉ coi tôi là bạn thôi nhưng được gặp lại em sau bao năm xa cách với tôi đã là niềm hạnh phúc lớn lao rồi.

Giây phút ngỡ ngàng ban đầu nhanh chóng qua đi, em trao tôi cái ôm dịu dàng của người bạn lâu ngày gặp lại, không chút ngượng ngùng, còn tôi thì sướng rên trong lòng. Em giờ đã trưởng thành, vẻ đẹp rất đằm thắm, dịu dàng nhưng phong cách lại rất năng động, hiện đại. Với vốn kiến thức đã học cộng thêm vài năm kinh nghiệm làm việc bên trời Tây em nhanh chóng xin được vào làm cho một công ty nước ngoài với mức lương cao. Công ty em khá gần với công ty tôi nên chúng tôi thường xuyên cùng nhau đi ăn trưa. Thời gian đầu em chưa quen đường tôi còn tình nguyện làm xe ôm hàng ngày đưa đón em đi làm. Tôi có hỏi em về chuyện tình cảm thì em bảo em và người ấy đã chia tay, em muốn trở về nước sinh sống nhưng người ấy không đồng ý, anh ta đã ở lại và cưới một người vợ bản địa, quyết chí lập nghiệp nơi xứ người. Biết em vẫn còn buồn và nhớ đến người ấy nên tôi không hỏi nhiều. Có lẽ tôi và em vẫn còn duyên nên ông trời đã đưa em trở về bên tôi, lần này tôi sẽ không để em xa tôi nữa, nhất định tôi chinh phục bằng được trái tim em.

Sự kiên trì, tình cảm chân thành của tôi cuối cùng cũng được em chấp nhận. Em cảm ơn tôi vì đã luôn chờ đợi và yêu em, em sẽ mãi trân trọng và gìn giữ tình yêu của chúng tôi, để nó đơm hoa kết trái, mãi mãi không bao giờ chia xa. Tôi dự định một thời gian nữa sẽ về quê xin phép bố mẹ cho hai đứa cuối năm được nên duyên vợ chồng, và em đã gật đầu ưng thuận.

Khi yêu thằng đàn ông nào cũng có những khao khát, muốn được yêu thương, muốn được gần gũi. Ở bên em, đôi lần tôi suýt nữa đã đi quá giới hạn nhưng tôi hiểu mình không nên vội vã nên đã kìm nén được cảm xúc. Tôi cảm nhận em cũng muốn gần gũi tôi nhưng có điều gì đó ngăn cản khiến em không được tự nhiên, khiến em lo lắng, sợ hãi. Mọi việc chỉ được sáng tỏ khi em bỏ tôi nằm lại một mình sau đêm sinh nhật nồng ấm kèm theo một lá thư viết vội. Em thú nhận em đã trao đi sự trong trắng của người con gái cho mối tình đầu, là người con trai em đã yêu khi đi du học. Chính điều đó đã ngăn cản mỗi khi em muốn gần gũi tôi, em sợ tôi sẽ không bỏ qua cho quá khứ của em, em sợ sau khi khám phá ra sự thật ấy tôi sẽ rời xa em. Và chính bản thân em cũng dằn vặt và thấy có lỗi với tôi rất nhiều. Tôi đã chờ đợi và yêu em bao nhiêu năm trời, dù xa cách, vậy mà em lại đi yêu và hiến dâng cho người con trai khác. Liệu tôi có thể chấp nhận yêu và lấy một người vợ như em? Em bảo tôi hãy cho em thời gian bình tâm suy nghĩ lại, đừng tìm em, em sẽ trở về, dù tôi có đón nhận em hay không bởi em thật lòng yêu tôi.

Trời ơi, người yêu của tôi, sao em lại ngốc nghếch vậy chứ? Tôi là một người đàn ông và tôi có thể cảm nhận được điều ấy ở em còn hay mất mà, nhưng tôi đâu phải là thằng ích kỉ mà đi so đo chuyện trinh tiết ở người con gái mình yêu, cớ sao em phải nói ra làm gì cho tôi đau lòng? Tình yêu của em, sự tin tưởng và yêu thương mà em dành cho tôi, đó mới là điều quý giá và thiêng liêng nhất. Em sống bên trời Tây bao nhiêu năm mà sao tư tưởng lại nặng nề đến thế?

Tôi biết em yêu tôi, thật lòng muốn đến với tôi nên đã nói thật tất cả, nhưng có những điều tôi hiểu, em hiểu và chúng ta nên im lặng thì hơn em ạ. Nhưng dù mọi việc có thế nào thì em đã nói ra rồi, và thú thật lòng mình là tôi có đau, có ghen nhưng tôi không trách, không giận em đâu. Mong em sẽ sớm trở về bên tôi, vợ yêu quý. Nếu em không trở về thì tôi cũng biết là mình phải tìm em ở đâu rồi, nhất định tôi sẽ không để mất em lần nữa đâu bởi cuộc đời này, mình sinh ra là để cho nhau, em đã từng nói thế, em nhớ không?



(Theo XinhXinh)
 
Back
Top